21 Hữu ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh. ”
Lôi Thiết Nhĩ không nghĩ tới Bạch Hạo sẽ động thủ với mình, theo bản năng vươn cánh tay ra đỡ phản kích.
22 Có mục tiêu, Bạch Hạo đối với chuyện dạy mọi người luyện võ biểu hiện ra vô cùng nhiệt tình.
Lúc trước ở bộ đội hắn bất quá chỉ là tiểu trưởng ban, thuộc hạ có vài người.
23 Vào ban đêm, Lôi Thiết Nhĩ mang theo một khối thịt muối tốt nhất đến, đối Bạch Hạo tỏ vẻ thân thiết quan tâm.
Bạch Hạo cảm thấy bản thân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì hắn giống như nhìn thấy trong mắt thú nhân kia một chút manh mối vui sướng khi người gặp họa.
24 Lôi Thiết Nhĩ dường như chắc chắn Bạch Hạo là người mềm lòng, động bất động liền biến thành đại lão hổ, sau đó lăn lộn làm nũng khiến hai mắt Bạch Hạo tỏa sáng.
25 Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, các giống đực thú nhân tụ tập cùng một chỗ thương lượng làm thế nào để đối kháng liệt xỉ bạo long, giống cái trưởng thành thì bắt đầu chiếu cố nhóm giống cái mới đến cùng các tiểu thú nhân.
26 Tây Lợi Á rốt cục cười đủ, hắn uống chút nước nhuận nhuận cổ họng:“Uy, ta nói, Vân Phi huynh đệ, mấy tháng này, ngươi có thích cái kia … Kiệt Sâm? Gọi là Kiệt Sâm đi? Ngươi có thích y hay không?”
Mộ Dung Vân Phi đỏ mặt:“Tiểu sinh thân là nam tử, làm sao có thể thích người đồng dạng là nam tử? Huống chi, huống chi người nọ là ép tiểu sinh, tiểu sinh…… Tiểu sinh……” Tiểu sinh nửa ngày cũng chưa nói ra được nguyên nhân.
27 Công trình phòng ngự bố trí xong, Lôi Thiết Nhĩ rốt cục lưu luyến mang theo các thú nhân đi ra ngoài săn thú.
Chủ yếu là nếu không đi săn, trong bộ lạc cũng sắp không có cơm ăn, không ít nhà hầm dự trữ đã muốn trống không.
28 Lôi Thiết Nhĩ vốn nghĩ muốn tấn công đến thành lũy cuối cùng, đáng tiếc bị Bạch Hạo lấy lại tinh thần cho một chưởng đánh bay, đáng thương khuôn mặt vốn không bị thương giờ lại có thêm một vệt xanh xanh quanh mắt.
29 Mùa đông này có thể nói là mùa đông bận rộn nhất của bọn Lôi Thiết Nhĩ.
Mỗi ngày không ngừng khuân đá, muốn đem tường thành thấp bé gia cố thành tường thành cao lớn.
30 Mùi thơm hấp dẫn các thú nhân đến, nhìn một phòng mọi người ăn được khí thế ngất trời, thật hâm mộ.
Bạch Hạo hướng dẫn bọn họ cách làm lẩu cay, sau đó nói nếu không có mỡ hay rau, có thể lấy ở hầm trữ của mình.
31 Khải Nhĩ đi rồi, mang theo một phần không cam lòng. Bởi vì y nhìn thấy được quyết tâm của tân thủ lĩnh này, chính mình không thể lay động.
Nhìn bóng dáng tuổi trẻ mất mát biến mất trong bóng đêm, Lôi Thiết Nhĩ cười khổ một chút.
32 Các lộ thiên thần không thể dùng, cuộc chiến bảo vệ đoá cúc nhỏ của Bạch Hạo thập phần gian khổ.
Kỹ xảo chiến đấu của hắn trong mắt thú nhân lực lượng cường đại không đáng kể chút nào, bàn tay to của người ta nắm một cái, liền đem hai móng vuốt của Bạch Hạo túm trong lòng bàn tay, mặc kệ ngươi dãy giụa như thế nào cũng không ra.
33 “Nói, các ngươi đến chỗ ta làm gì? Xem náo nhiệt sao?” Ăn xong cháo, Bạch Hạo bắt đầu gian nan mặc quần áo. Dù sao cũng bị nhìn thấy hết, hắn ngược lại khai thông không sao cả.
34 Ngốc tú tài rốt cục muốn chính thức bắt đầu học tập “Phương ngôn” nơi này.
Bạch Hạo mỗi ngày đều bận rộn, vội vàng rèn luyện tiểu thú nhân, vội vàng xem xét công sự phòng ngự, vội vàng giáo dục các thú nhân quan niệm vệ sinh, vội vàng nghiên cứu làm như thế nào ra thức ăn ngon, cho nên nhiệm vụ dạy tú tài nói chuyện nghiêm túc mà lại gian khổ, để cho Tây Lợi Á đi làm.
35 Bạch Hạo cẩn thận hỏi Lôi Thiết Nhĩ phương pháp tính toán thời gian ở thế giới này, phát hiện bọn họ tuy rằng chỉ biết đếm ngày, không tính tháng, nhưng đối với sự biến ảo của bốn mùa lại thập phần mẫn cảm, khi nào thì sắp đến mùa xuân, khi nào thì sắp có tuyết rơi, trên cơ bản đều có thể cảm nhận tám chín phần mười.
36 Tây Lợi Á đã biết thời gian Lôi Thiết Nhĩ an bài lễ mừng năm mới, lập tức quấn quít lấy A Tư Lan nói y đưa thư cho Khắc Lợi Tư cùng A Phù, mời bọn họ đến chơi, dù sao lúc trước bản thân cũng mang không ít phiền toái đến cho hai người, hơn nữa sau khi trở về bởi vì A Tư Lan ăn dấm chua nên căn bản không có cơ hội cùng bọn họ liên hệ.
37 Màn đêm từ từ buông xuống, thời điểm ánh chiều tà cuối cùng bị đường chân trời che khuất, trong bộ lạc từng chiếc đèn lồng được treo ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống giống như những ngôi sao rơi xuống đọng lại đây.
38 Hạ thân tú tài dính đầy vết máu, Kiệt Sâm hoàn toàn chân tay luống cuống, chỉ có thể sốt ruột dậm chân gào khan:“Này đến tột cùng phải làm sao bây giờ? Này phải làm sao bây giờ?”
Tu Đạt thở hổn hển chạy tới, một phen đẩy ra Kiệt Sâm sắp tạc mao, sau đó dặn những người khác:“Chuẩn bị da thú giữ ấm, còn có nước ấm, mau ! Đừng di chuyển hắn, cẩn thận bị thương.
39 Đêm đã khuya, mọi người trong phòng lục tục trở về nhà mình, A Thụy Nhĩ cũng mang theo A Phù cùng Lợi Nặc trở lại phòng khách nghỉ ngơi. Cuối cùng chỉ còn lại tú tài vẫn đang mê man cùng Kiệt Sâm.
40 Lôi Thiết Nhĩ bị mắng rất nhiều lần rồi, y đã sớm bình tĩnh. Bỏ lại Bạch Hạo, liền tự mình cởi xuống váy da thú ném tới một bên.
Bạch Hạo thấy nam nhân cao lớn kia hồng quả quả hướng chính mình tới gần, còn có điểm phát điên.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 43
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50