21 Editor: Cửu Vỹ Hồ
"Vậy là tốt rồi" Lập tức Nguyễn Tây liền công bố kết thúc thời gian đọc nhạc phổ, mọi người bắt đầu lên sân khấu diễn tấu, Ngàn Thảo nhìn đồng hồ, Nguyễn Tây cư nhiên phá lệ kéo dài thời gian hơn năm phút.
22 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Tân Xuyên nghe điện thoại đi rồi, Ngàn Thảo vẫn tiếp tục ở cùng Nguyễn Tây luyện tập. Nguyễn Tây đối nàng chỉ huy không có gì soi mói, chính là nói cho nàng, phàm là người có thể đứng ở phía trên quan sát, chỉ đạo mọi người thì đều không được phép tức giận, kêu nàng nắm giữ tốt cảm xúc của bản thân, đem nhạc công phía dưới trở thành binh lính của mình, mà tướng lãnh chỉ có hiểu biết binh lính trong tay mình, hiểu được cách cảm hóa bọn họ mới có thể tài năng đánh tốt giặc.
23 Edit: Cửu Vỹ Hồ
Chẳng lẽ là Cao Đồ cùng Tiểu Vân lão sư cùng thông đồng đối phó nàng? Bất quá hai người kia thì sẽ làm được chuyện gì a?
Cao Đồ thấy Ngàn Thảo đã phát hiện ra Tiểu Vân lão sư thì hơi có chút chột dạ nhưng ngay lập tức nét mặt lại trở về bình thường: "Thực xin lỗi, lão sư, ta không biết ngươi lại bài xích ta như vậy"
Một lúc sau Cao Đồ không có tiếp tục làm gì nữa, mà chỉ giả mù sa mưa tạm biệt rời đi bộ dáng giống như là hết sức buồn bã, tang thương, Tiểu Vân lão sư ngoài cửa cũng không thấy đâu nữa.
24 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngàn Thảo yên lặng ở dưới bàn nắm chặt lấy tay Nghiêm Húc, cái tay kia bị nàng nắm giữ nháy mắt có chút run run, Ngàn Thảo đau lòng càng siết chặt hơn, phát hiện tay hắn thật lạnh.
25 Edit: Cửu Vỹ Hồ
Khi Ngàn Thảo mang giấy bút trở lại cầm phòng, Nghiêm Húc vẫn còn đang luyện đàn violon. Ngàn Thảo đặt giấy trên bàn bắt đầu cầm bút suy nghĩ, hai người đều im lặng tự động làm việc riêng của mình.
26 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngày hôm sau trên lớp học ——————
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu đấu mắt với Nghiêm Húc, Ngàn Thảo càng thêm mười phần xác định, người ngày hôm qua hôn nàng chính là hắn!
Bởi mỗi lần nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền bắt đầu trốn tránh, giả bộ làm mấy động tác như sờ sờ mũi hay lật mở xem sách toán học , nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ thì còn có thể thấy mặt hắn hồng hồng lên một cách bất thường.
27 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngày hôm sau trên lớp học ------
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu đấu mắt với Nghiêm Húc, Ngàn Thảo càng thêm mười phần xác định, người ngày hôm qua hôn nàng chính là hắn!
Bởi mỗi lần nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền bắt đầu trốn tránh, giả bộ làm mấy động tác như sờ sờ mũi hay lật mở xem sách toán học, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ thì còn có thể thấy mặt hắn hồng hồng lên một cách bất thường.
28 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Cơ thể bỗng nhiên rùng mình, Ngàn Thảo có dự cảm không tốt, nàng xoa xoa tóc, làm bộ như buồn rầu lẩm bẩm “ Nhất định lại là đám học sinh đùa dai, một lát nữa còn phải lên lớp, giờ hẳn phải đi phòng thay quần áo nhìn xem có bộ đồng phục thể dục nào học sinh để quên thay mới được.
29 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Cuối tuần cuộc thi violon sẽ bắt đầu tổ chức đầu vòng loại, trong căn biệt thự trống trải Nghiêm Húc vẫn đang miệt mài kéo đàn, vẫn là khúc 【 Danh sách Schindler 】, chỉ còn có thời gian một ngày nữa, hắn muốn luyện tập để ngày mai làm thật hoàn mỹ, trước mắt chỉ còn có cuộc thi này là cơ hội, hy vọng duy nhất của hắn
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Nghiêm Húc nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Ngàn Thảo: "Này, ngươi đang ở đâu, mau đến đây.
30 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nghe được lời phủ định của Ngàn Thảo, nhất thời cả hành lang lâm vào một mảnh trầm mặc, Ngàn Thảo thấy được có một số người đang mím chặt môi, mày nhăn chặt, ánh trăng chiếu qua cửa sổ còn làm nàng nhìn rõ được ánh mắt Hữu Lệ lúc này lấp lánh thủy quang, nàng đang khóc…
Rèm cửa sổ đột nhiên bị Nghiêm Húc kéo xuống, hắn đem mảnh rèm phủ lên người Ngàn Thảo, lau mái tóc đang ướt sũng của nàng, bộ mặt một vẻ nghiêm túc giống như vừa rồi không có nghe đến lời nói quyết tuyệt muốn từ chức kia “ Một lát nữa lão sư còn phải về nhà, để những người khác nhìn đến ngươi như vậy thật không tốt”
Mọi người lúc này dường như đều sinh ra một cỗ ăn ý, đều tự mình tìm việc để làm, tỷ như tìm quần áo khô cho Ngàn Thảo mặc, người chạy về giảng đường thông báo cho các học sinh là Ngàn Thảo có việc bận đột xuất nên lớp tan học sớm, kẻ đem ba tên biến thái đem ném ra ngoài phòng học, chỉ chốc lát sau mỗi người một ngả tự làm việc của mình, nhưng lại không có ai hỏi lại Ngàn Thảo chuyện có nhất định phải từ chức hay không, giống như nghĩ rằng chỉ cần bọn họ không đề cập đến thì Ngàn Thảo tự nhiên cũng sẽ quên mất vậy
"Để ta tự làm được rồi.
31 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngàn Thảo giữ lấy tay vị thủ tịch đàn violon: "Học sinh này của ta như thế nào?"
"Học sinh của ngươi?" Vị thủ tịch đàn violon nói thế nào thì cũng là được lựa chọn trong những nghệ sĩ đứng đầu cả nước.
32 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Dời mắt khỏi màn hình di động, Ngàn Thảo phát hiện bản thân đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người trên hành lang, có không ít học sinh lớp khác khe khẽ nhìn nàng bàn luận, ngay cả đến lão sư đồng nghiệp ôm giáo án đi qua cũng dùng ánh mắt hèn mọn xa lạ nhìn nàng, giống như nàng là thứ đồ xuất hiện làm ô nhiễm toàn bộ vườn trường
Thanh âm nghị luận vang lên tràn ngập xung quanh, thậm chí có những người đứng gần nàng còn không hề kiêng kị bàn luận lớn tiếng
———— "Nghe chuyện gì chưa? Đêm qua có ba cái nam sinh bởi vì ý đồ cường - bạo Ngàn Thảo lão sư mà bị cho thôi học, ta đây thật sự hoài nghi chuyện này nha, ngươi nói xem ba nam sinh kia có phải là bị Ngàn Thảo lão sư quyến rũ không thành khiến cho nàng sinh hận mà trả thù?.
33 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Cơ thể bỗng nhiên rùng mình, Ngàn Thảo có dự cảm không tốt, nàng xoa xoa tóc, làm bộ như buồn rầu lẩm bẩm " Nhất định lại là đám học sinh đùa dai, một lát nữa còn phải lên lớp, giờ hẳn phải đi phòng thay quần áo nhìn xem có bộ đồng phục thể dục nào học sinh để quên thay mới được.
34 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Từ trường học đi một mạch trở về nhà, Ngàn Thảo trong đầu luôn luôn suy nghĩ , cho dù nàng không còn dạy học ở trường nữa, cũng không thể để lời đồn kia truyền bá bừa bãi ra ngoài được, dù sao chuyện này còn liên quan đến tương lai, danh dự của bản thân.
35 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Thân thể Ngàn Thảo bỗng chút run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy, bên cạnh có người bỗng vỗ lên lưng nàng an ủi, Ngàn Thảo nghiêng đầu thấy được Hữu Lệ bình yên đứng bên cạnh nàng, rốt cục yên tâm.
36 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Lúc Ngàn Thảo nhìn thấy Thâm Tuyết thì đồng thời Thâm Tuyết cũng đã nhìn thấy nàng. Nàng ta hơi nhăn mày, ánh mắt có chút khinh thị giọng điệu không có hảo ý “ Ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này?”
"Không phải đâu, ta cũng là mới đến mà thôi.
37 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nghe được lời phủ định của Ngàn Thảo, nhất thời cả hành lang lâm vào một mảnh trầm mặc, Ngàn Thảo thấy được có một số người đang mím chặt môi, mày nhăn chặt, ánh trăng chiếu qua cửa sổ còn làm nàng nhìn rõ được ánh mắt Hữu Lệ lúc này lấp lánh thủy quang, nàng đang khóc.
38 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Ngàn Thảo ngẩng đầu nhìn Nghiêm Húc, môi hắn hơi nhếch, đôi mắt toát ra cảm xúc khó phân biệt. Ngàn Thảo giữ lấy cổ tay của hắn, nàng có thể cảm giác được mạch đập dưới tay nàng dường như đang gào thét lay động… Lúc này nàng thật không biết phải an ủi hắn như thế nào.
39 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Hai người vừa bước ra khỏi tòa nhà, thang lầu bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngàn Thảo quay đầu lại nhìn, giật mình, hầu như học sinh cả lớp đều chạy đến, cũng không biết là ai thông báo cho bọn hắn.
40 Editor: Cửu Vỹ Hồ
Tân Xuyên lái xe đưa Ngàn Thảo đến một khu biệt thự gần bờ biển, đại đa số những người sống ở đây đều là những minh tinh, những gia đình giàu có hoặc các cặp vợ chồng được con cái mua nhà cho để dưỡng lão.