41 Trong lòng Ly Tuyết Ngưng lóe lên một tia thương tiếc.
Oán khí của Giang Tiểu Lâu rất nặng, tuy rằng Kim Ngọc và Diêu San Hô không phải do nàng chính tay giết, nhưng cũng do nàng một tay sắp đặt.
42 Lúc chạng vạng, Vãn Nguyệt lâu có khách không mời mà đến, trực tiếp đưa lên bái thiếp, tuyên bố Tương công tử muốn làm khách ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu tối nay.
43 Tương Trạch Vũ liều mạng muốn kêu cứu, muốn để hộ vệ bên ngoài phát hiện ra mình. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu cười nói: “Không cần hao phí công sức, những hộ vệ kia…bây giờ đã bị các mỹ nhân khác chuốc say rồi.
44 Tương Trạch Vũ mở mắt ra, mới phát hiện dây thừng trên người mình đã được nới lỏng từ lúc nào, vội vàng bò từ dưới đất lên, vừa quay mắt đã thấy một sợi dây thừng dài cột lơ lửng sau song cửa, hắn nhào tới bên cửa sổ, phát hiện làn váy đỏ lóe qua chỗ góc ngoặc dưới lầu.
45 Rốt cuộc Kinh triệu doãn Lương Khánh cũng dẫn người chạy đến, rất nhiều nha dịch mang theo đao xông tới, đoàn người lập tức giải tán, để lại một mình Tương công tử nằm thoi thóp dưới đất.
46 Quy án?
Từ đầu tới cuối, hai tay nàng sạch sẽ, không có một chút vết máu nào. Lưu Diệu chết trên tay Thái tử phi, Kim Ngọc và Diêu San Hô chết trong tay Quyền Hải.
47 Mùa này đã đến gần đầu thu, bên ngoài còn có ánh mặt trời, nhưng bên trong nhà giam vẫn lạnh đến thấu xương. Giang Tiểu Lâu đánh giá chốc lát phòng giam nhỏ hẹp này, trong phòng đặt một cái giường, nói là giường, thật ra chỉ là mấy khối gỗ thô ráp chắp vá lại, tro bụi đóng trên đó rất dày, trên mặt có vết bẩn loang lổ.
48 Nghe được câu nói tràn ngập uy hiếp này, Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, nàng không hề che giấu vẻ tiếc hận trong mắt: “Đại nhân, ta từng chịu qua rất nhiều cực hình, khắp toàn thân từ trên xuống dưới xương cốt đều đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng đều từng bị trọng thương, mùa đông sợ lạnh mùa hè sợ nóng, ngay cả đi nhiều thêm mấy bước cũng thở hồng hộc, đại phu nói ta không sống được mấy năm, giống như một kẻ nửa tàn phế, những hình phạt ngài nói dĩ nhiên đều có thể thử, chỉ sợ ngài chưa kịp lấy được khẩu cung của ta thì ta đã mất mạng rồi.
49 Lời của nàng hoàn toàn làm tư tốt nổi giận, nữ nhân đó đẩy nàng một cái xuống nước. Khi chạm đến đáy, Giang Tiểu Lâu mới phát hiện trong không gian này tối đa chỉ chứa được một người, đứng không được, ngồi cũng ngồi không được, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm, nước cũng không sâu, chỉ chưa đến đùi.
50 Giang Tiểu Lâu tỉnh táo phân tích tất cả, rất nhanh đưa ra kết luận. Đại ca tuổi trẻ nóng tính, tính tình táo bạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hay là huynh ấy thật sự đã di dời tài sản từ sớm… Lương Khánh cho rằng nàng biết bí mật, vọng tưởng lấy được số tiền này từ tay nàng.