21 Lúc hai người đang nói chuyện trong phòng, Lữ ma ma đã sớm lặng lẽ lui ra. Tiểu Điệp đang định bưng trà vào, bị Lữ ma ma chặn lại ở cửa.
Trong lòng Tiểu Điệp run lên: “Lữ ma ma”
Trên mặt Lữ ma ma cười thành một đóa hoa, âm thanh đè thấp: “Bảo ngươi trông chừng nàng ta, ngươi đã làm tốt chưa?”
Tiểu Điệp nói nhỏ: “Ma ma, lòng nghi ngờ của tiểu thư rất nặng, chưa từng chịu tin tưởng nô tỳ.
22 Kim Ngọc quả thật đã đặt trước một gian phòng ở gần sông, Giang Tiểu Lâu vừa vào bên trong đã phát hiện trên tường có vẽ một bức tranh sơn thủy, trên ghế đặt lư đốt trầm hương, hai bên bàn bày trí không ít cổ vật, trên tường còn dán không ít thơ cảo, từ trước cửa sổ còn có thể nhìn thấy cảnh sắc bờ sông liên miên không dứt, khung cảnh vô cùng hợp lòng người.
23 Kim Ngọc cười khanh khách thay áo ngoài rồi trở lại gian phòng, bưng ly rượu lên cùng Giang Tiểu Lâu đối ẩm, lại qua hai ba lần rượu, nàng cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, không khỏi cười cười nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, thấy đối phương quả thật dường như không chịu nổi nữa, loạng choạng muốn ngã, đúng lúc chuẩn bị gọi Lữ ma ma tiến vào, không ngờ còn chưa kịp đứng lên, chính mình đã phì phì một tiếng ngã xuống.
24 Trước kia những cô nương xinh đẹp trẻ tuổi của Quốc Sắc Thiên Hương lầu thường cầu xin Kim Ngọc cho các nàng thêm thời gian để xem xét đối tượng, lần nào ngoài mặt Kim Ngọc cũng đồng ý, thực ra vào mỗi ngày lễ tết hoặc khi có cơ hội thích hợp, bày ra yến tiệc khoản đãi, thừa cơ chuốc say các nàng, sau đó cho người cường bạo, xong chuyện thì những tên cường bạo đó lĩnh tiền bỏ trốn đi không còn tung tích.
25 Trước gương đồng, Tiểu Điệp nhẹ nhàng tháo trâm cài đầu xuống cho Giang Tiểu Lâu, đôi mắt chăm chú hơi cúi xuống, không dám nhìn nàng chút nào.
“Cảm thấy ta rất đáng sợ sao?” Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng.
26 Gương mặt Giang Tiểu Lâu ngày thường mỹ lệ ôn hòa, giờ khắc này trong mắt hiện lên vẻ tức giận, Diêu San Hô nhìn mà không khỏi căng thẳng, cho rằng mình đã nói sai chuyện gì.
27 Giang Tiểu Lâu đưa tay ra cố gắng giằng lấy đứa bé trong tay Ly Tuyết Ngưng. Trong nháy mắt tiếp theo Ly Tuyết Ngưng đẩy nàng ra, thấy tình hình như vậy Tiểu Điệp và tỳ nữ Bách Hợp của Diêu San Hô vội đi đến đè Tuyết Ngưng lại, nhưng không ngờ một người vốn đang vô cùng yếu đuối giờ khắc này y như người điên, không ngừng dùng tay đẩy, dùng miệng cắn, dùng móng tay cào cấu, liều mạng thoát khỏi sự khống chế của các nàng.
28 Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu từ từ trở nên lạnh lẽo, một luồng ý lạnh kéo từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, làm cho nàng cảm thấy chung quanh càng trở nên rét buốt.
29 “Là Ngu mỹ nhân. ” Diêu San Hô cười rất ôn nhu, “Hai năm trước muội bị kiết lỵ, uống không ít thuốc cũng không thấy đỡ hơn, sau đó có người khách tặng muội một loại hoa thần, chỉ dùng hoa tươi phối hợp với cam thảo dùng khoảng nửa tháng, quả nhiên lành bệnh, cho nên muội cố ý lưu giữ lại hạt giống, dành ra một khoảng đất nhỏ ở sau viện để trồng nó đề phòng trường hợp cần dùng.
30 Ánh mắt Vương Hạc thoáng nhìn, thấy Giang Tiểu Lâu khéo léo nâng ly trà Thanh Từ lên, gương mặt như có mây mù lướt qua, nhất thời có chút ngượng ngùng, giống như đã làm chuyện gì khuất tất.
31 Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu mượn cớ đi tái khám, đích thân đến hiệu thuốc xem bệnh. Dĩ nhiên Kim Ngọc phái người theo sát, Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới.
32 Từ sáng sớm cơn mưa phùn đã xuất hiện kéo dài, Lý Hương Lan đứng trên hành lang, góc quần bị ướt hết một nửa, sắc mặt khó chịu: “Tại sao lại không gặp? Ta có việc quan trọng muốn nói với Kim Ngọc tỷ.
33 Một tháng sau
Vừa bước vào cửa, nụ cười của Kim Ngọc đã đông cứng lại: “Hôm nay vẫn không khá hơn sao!” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Tiểu Điệp tỏ rõ vẻ bất an: “Chuyện này…tróc da đến mức này, chỉ sợ đến tối không thể lên đài biểu diễn được.
34 Hôm sau, dùng điểm tâm xong, Diêu San Hô cùng Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài.
Diêu San Hô ngồi yên ổn trên xe ngựa, ngại ngùng nhìn Giang Tiểu Lâu cười, chân thành nói: “Tỷ tỷ bị bệnh đã lâu mà không thấy đỡ hơn, trong lòng muội vô cùng khổ sở, nghe nói Bồ tát trong Niệm Từ Am rất linh thiêng, hy vọng Bồ tát sớm phù hộ tỷ tỷ được khỏe lại.
35 Tạ Liên Thành vừa đi tới cửa tiệm, đột nhiên nhìn thấy nhiều người nhốn nháo phía trước, không khỏi cau mày. Hoài An lập tức nắm lấy một người hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì?”
“Đệ đệ Thái tử phi lại gây sự, sai người bao vây một cô nương, còn muốn đánh muốn giết.
36 Các nàng về đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, vừa vào cửa liền thấy Lý Hương Lan đang được Phỉ Thúy đỡ, bước đi nghênh ngang: “Ôi, không phải Đào Yêu cô nương đây sao?”
Vẻ mặt Diêu San Hô tươi cười, sóng mắt trong trẻo lưu chuyển: “Hương Lan tỷ tỷ sao lại đến đây?”
Lý Hương Lan cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu nói: “Từ khi nào Quốc Sắc Thiên Hương lầu lại chứa kẻ xấu xí thế này?”
Diêu San Hô che lại ý trào phúng trong mắt, Lý Hương Lan càng ương ngạnh, càng hiện rõ sự ngu xuẩn, miệng lại hòa nhã đáp:”Kim Ngọc tỷ đã đồng ý rồi…”
“Ôi, đang lấy Kim Ngọc ra dọa ra sao?” Lý Hương Lan liếc xéo nàng, bộ dáng lười biếng: “Nơi này mỗi một tấc đấc cũng phải dùng tiền để mua, San Hô muội muội thật hào phóng, lại chịu nuôi người ăn ở không.
37 Diêu San Hô giành nói: “Thì ra là vậy, hiếm khi thấy Kim Ngọc tỷ trịnh trọng như thế, ta còn tưởng là chuyện rất nghiêm trọng chứ!”
Sắc mặt Kim Ngọc trầm xuống, thấp giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì! Đây là người không ai có thể đắc tội được.
38 Vì biểu hiện cảm kích, Diêu San Hô đặc biệt mời Giang Tiểu Lâu, chuẩn bị một bàn tiệc rượu, tiếng nói mềm mại: “Lần này cũng nhờ có tỷ tỷ. ”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên mặt nàng, tươi sáng nở nụ cười: “Muội muội không cần khách sáo.
39 Vương đại phu có chút không rõ: “Nếu nàng ta giết cô nương, sau này lại muốn tìm người vẽ thay thì phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Rất nhiều chuyện có lần đầu không có lần sau, nếu ta luôn vẽ thay nàng ta, làm sao có thể không để lộ bí mật ra được? Cùng lắm thì nói là tay mình bị thương từ nay về sau không thể vẽ được nữa, được Quyền đốc công ưu ái, nàng không phải sợ người khác nữa.
40 Thiên Sách quân kéo Diêu San Hô, nàng gào rít lên nắm chặt lấy giày của Vương Hạc, liều mạng cầu xin: “Cứu ta, cứu ta với. ”
Vương Hạc muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Trường An và Ngô Tử Đô ở hai bên ngăn cản hắn, Vương Hạc gầm lên: “Thả ta ra.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50