41 Ngày đi làm thì nhàm chán, ngày không có tiền lương lại càng đáng sợ, Hàn Dương hai tay bay bay trên bàn phím, vội vàng làm bảng kế hoạch. Nghe nói hôm qua ông chủ hãnh diện tham gia đám tang phú hào nào ấy, Hàn Dương cảm thấy cực hiếu kỳ, ông chủ nhà bọn họ là ai hả, người nọ chính là đắp cái mặt lạnh, lúc nào cho người khác mặt mũi như vậy? “Hàn trợ lý, đang bận hử?” Hàn Dương tức giận ngẩng đầu liếc nhìn người tới một cái, lại vùi đầu tiếp tục gõ bàn phím, kẻ có mắt có thể nhìn ra anh bề bộn nhiều việc, nhóc con này là đến ngắm cảnh hay là đến chế giễu, “Ah, so với cậu bận hơn chút.
42 Ngôn Tư Diễn đi ra thang máy thì bắt gặp người của phòng bảo an, còn có quản lý Thẩm Hà của phòng hậu cần và Tô Thanh đều ở đấy, sắc mặt hai người đều không thế nào đẹp nổi, vài người mặc đồng phục cảnh sát đang hỏi thăm sự việc.
43 Dùng xong bữa cơm, thời gian còn sớm, Ngôn Tư Diễn làm ổ trên ghế sa lon, biếng nhác không muốn động, có chút nhàm chán thay đổi nhiều tư thế ngồi, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
44 Báo cảnh sát, sau đó sáu người liền lâm vào trong bầu không khí kì quái, tỷ như Trang Sóc như cũ mang theo một bộ dạng như cười mà không phải cười, mà Lâm Khâm Duyên cúi đầu dường như nghĩ xử lý chuyện này như thế nào, mà một người thanh niên khác đã sớm che chở đại minh tinh mặc áo trắng, dường như sợ người chết thoáng cái bật dậy.
45 Không khí trở nên phi thường ngưng trọng, Trang Sóc nhìn khuôn mặt đờ đẫn của người phụ nữ áo đỏ, hàn ý từ đáy lòng lại không tự giác phả lên, loại cảm giác này đã nhiều năm chưa từng có.
46 Từ siêu thị về nhà, sau khi ngồi lên sofa Ngôn Tư Diễn mới nói: “Người kia, người lúc nãy là Thiện Á Đồng?” Cậu chợt cảm thấy tiếc, đáng lẽ lúc đó nên gọi anh ta lại nhờ quảng cáo cho sản phẩm của công ty, mà còn không tốn tiền.
47 Không ổn, rất không ổn. Hàn Dương ôm tài liệu, đứng ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, cảm giác cả thế giới này thật không ổn. Ai có thể nói cho anh biết, người ngồi trên ghế làm việc của tổng giám đốc là ai không? Ai có thể nói cho anh biết, sếp từ khi nào thích bưng bê trà nước cho người khác? Ai có thể nói cho anh biết, sếp thế quái nào mà lại mỉm cười? Run run rút cái chân vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc về, Hàn Dương quay đầu lại nhìn ánh mặt trời rực rỡ, chợt cảm thấy toàn thân lạnh run.
48 Ngôn Tư Diễn lại gặp lại người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám kia, không biết vì sao, người phụ nữ này khiến cậu cảm thấy an bình. Lần thứ hai bước vào nhà hàng mang phong cách cổ này, Ngôn Tư Diễn không còn giống như lần trước, cho rằng người phụ nữ này chỉ là một bà chủ nhà hàng bình thường, dù sao những người liên quan đến Tần Húc Cẩn, luôn luôn có chút khác thường.
49 Hàn Dương phát hiện, sếp và Ngôn Tư Diễn sau khi ra ngoài ăn cơm về, càng bất bình thường hơn, rất nhiều lúc khiến người ta cảm giác không tự nhiên, tâm trạng sếp rất tốt, ngay cả khi các phòng làm sai tài liệu quan trọng cũng không nói gì.
50 Ngôn Tư Diễn ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng nước truyền từ trong phòng tắm ra, liếc mắt nhìn cửa thủy tinh đang đóng chặt, mất tự nhiên nắm chặt áo tắm, kỳ thật mình có thể giả vờ ngủ a? Đạp bay dép lê ở chân, Ngôn Tư Diễn nhanh chóng trèo lên giường, vừa mới bắt lấy một góc chăn, còn không kịp đắp lên người, chỉ nghe cạch một tiếng, Tần Húc Cẩn mặc áo tắm lau tóc đi ra phòng tắm, thấy cái dạng này của Ngôn Tư Diễn thì khẽ nhướn mày, “Gấp như vậy…” “Anh mới gấp, cả nhà anh đều gấp,” Sắc mặt Ngôn Tư Diễn đỏ lên, quấn chăn bông quanh người, lật mình một cái, cong cong, lộ ra một cái ót cho Tần Húc Cẩn.
51 Những ngày gần đây, chúng nhân viên trong công ty Tần Phong được trải qua những ngày yên bình, tâm trạng của sếp lớn từ trước đến giờ lạnh lùng nghiêm nghị bỗng dưng như qua mùa đông khác nghiệt mà đến mùa thu mát mẻ,kiểm tra cuối tháng đối với ban vệ sinh cũng không đeo găng tay trắng quét qua cửa sổ, mà là nhìn một cái cửa sổ gật gật đầu, không ai vì loại việc như có bụi bị trừ tiền lương.
52 Quê Ngôn Tư Diễn là một trấn nhỏ trong núi, núi rất cao, đường đi cũng không bằng phẳng. Nhưng có những cây cối xanh tươi và dòng suối nhỏ mà trong thành phố không có, Ngôn Tư Diễn vẫn còn nhớ rõ, thôn nhỏ quê cậu có một con sông nhỏ, các bà con đều gọi con sông này là sông Thanh Khê, chảy từ đầu thôn đến cuối thôn, trên mặt sông có vài tảng đá, vài khối được xếp lại làm thành một cái cầu nhỏ, để người hai bên bờ sông đi qua, bên cạnh cầu nhỏ có vài bụi lau, mà cậu chính là được quỷ nước kia cứu lên từ chỗ đó.
53 Thím hai Ngôn gia sau khi hết sững sờ, liền phát huy tinh thần hiếu khách của người nhà nông, đưa Ngôn Tư Diễn cùng Tần Húc Cẩn vào phòng ở, bưng trà cho hai người, sau đó vội vàng gọi với sang nhà hàng xóm bên cạnh nhờ bọn họ gọi giúp vị kia nhà bà trở về.
54 Tần Húc Cẩn sau khi gặp qua người thân của Ngôn Tư Diễn, không biết có phải Tần Húc Cẩn bị ảo giác hay không, anh chung qui cảm thấy Ngôn Tư Diễn thân thiện với anh hơn rất nhiều, bây giờ trình độ thân mật giữa hai người cũng có thể so sánh với những cặp vợ chồng già.