81 Tiểu Thảo đã lâu không ngủ ngon như vậy, tuy nói là bị Viên thuốc quấy rầy nên việc gì cũng chưa làm. Nhưng là chỉ cần ôm Phong tổng ngủ cùng là nàng đã cảm thấy thực thỏa mãn! “Híp mắt nghĩ cái gì đây? Mau đứng lên, còn phải đi làm.
82 “Nếu hiện tại trong tay có cục gạch, tôi chắc chắn sẽ đập vô mặt cô!” Phong Uyển Tư đằng đằng sát khí nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vẫn còn đang thẹn thùng chưa tỉnh lại, cúi đầu, cắn môi dưới biểu tình thực nũng nịu.
83 Áo khoác ngoài màu tím, nữ nhân mặc váy dài màu đen lười biếng hướng người về trên bàn. Nàng cúi đầu, mái tóc dài màu cà phê che nửa bên mặt, một chân đang đặt lên trên bàn, thập phần chăm chú sơn móng chân.
84 Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, Dương Tiểu Thảo… Giờ này khắc này, trong đầu Phong Uyển Nhu đều là Tiểu Thảo. Khi nàng vui vẻ cười đến híp hai mắt, khi nàng khổ sở, khi nàng nhếch đôi môi, khi nàng chịu ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
85 “Tiêu tổng, Tiêu tổng……” Phong Uyển Tư nói nửa ngày cũng chưa nói ra miệng nhưng mặt vẫn đỏ trước. Phong Uyển Nhu vừa thấy nàng như vậy đã khẳng định điều muội muội cùng mình nhìn thấy là giống nhau.
86 Đang ăn bánh quẩy, Phong Uyển Tư vừa nghe này thanh âm quen thuộc này liền sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu cũng biến sắc, nhanh chóng xoay người ra bên ngoài.
87 “Ha ha ~” Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liền nở nụ cười, Tiểu Thảo vừa nhìn đã cảm thấy thật buồn bực, mình buồn bực như vậy, Phong tổng cư nhiên còn cười.
88 “Điện thoại của ai vậy?” Phong Uyển Nhu kéo ghế ra ngồi xuống nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo chột dạ khụ một tiếng. “Không có ai hết. ” “Dạ Ngưng?” Phong Uyển Nhu liếc nhìn Tiểu Thảo, đại khái là từ xa liền thấy nàng ta giấu di động.
89 Phong Uyển Nhu hô hấp dồn dập mang theo run rẩy, bàn tay ngày thường lạnh lẽo giờ phút này cũng nóng cực kỳ. Hai chân vô lực khép kín lại, nàng như cũ nỗ lực khắc chế dục vọng, giãy dụa bắt lấy tay Tiểu Thảo, mặt mày nhăn lại gắt gao.
90 "Khó chịu sao?" Tiểu Thảo có thể cảm giác tay của Phong Uyển Nhu đang dùng sức quấn lấy cổ của mình, làm nàng có chút thở hổn hển. Mà độ ấm từ đầu ngón tay truyền đến cũng nóng kinh người, làm gia tăng nhiệt độ cả cơ thể.
91 Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng tràn đầy yêu thương. Một tay ôm eo Phong Uyển Nhu, tay kia sớm đã ở địa phương tư mật của người dưới thân không ngừng châm ngòi.
92 *Wattpad điên khùng post tiếng Việt mà ra Anh Việt từa lưa nên phải post lại* "A ~Hahaha" Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo thẹn thùng trả lời, liền cười không ngừng, cúi đầu, hôn hôn lên cằm của Tiểu Thảo, nhẹ giọng nói "Em đã cho là như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.
93 Edit: mitatam (Đây là Editor mới mình mới dụ dỗ thành công) Beta: girl_sms "Tỷ. . . . . " Phong Uyển Tư nói không ra lời, cắn cắn môi dưới nhìn Phong Uyển Nhu, cặp mắt đỏ bừng kia khiến Phong Uyển Nhu cảm thấy có chút đau lòng.
94 "Em nha~. " Phong Uyển Nhu chọt chọt ngón tay vào đầu Tiểu Thảo, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên trán của nàng, nhẹ giọng nói. "Tiểu Thảo, chúng ta phải hảo hảo.
95 *Xuất quỹ = Come out ~ Thừa nhận với gia đình về xu hướng giới tính, Ai come out rồi vào tư vấn cho hội chị em bạn dì cái coi =))))* Edit: mitatam Beta: girl_sms Lúc Tiểu Thảo về nhà, cả người giống như kiệt sức.
96 Edit: girl_sms Beta: DuaG ". . . . . . Con hôm qua bay qua đó là vì lý do này sao?" Cỏ mẹ không thể tin nổi hỏi lại, tâm như là bị bới móc ra, đau nhói vô cùng.
97 Edit: mitatam Beta: girl_sms "Con dám lén dùng điện thoại?" Phản ứng đầu tiên của Cỏ mẹ là quay đầu trừng mắt với Tiểu Thảo. Mắt Tiểu Thảo có chút ướt át, lắc đầu liên tục.
98 Edit: girl_sms Beta: Chưa beta mà ghi luôn girl_sms cho oách :"> Cỏ mẹ nhìn chằm chằm Tiểu Thảo chừng một phút đồng hồ, một câu cũng chưa nói ra, Tiểu Thảo ngửa cổ lên cao nhìn nàng, một bộ dạng như ta chỉ đang nói sự thật.
99 Edit kiêm Beta: girl_sms "Dương Tiểu Thảo!" Cỏ mẹ hoàn toàn bạo phát, tay nhéo má Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cuống quít trốn sau lưng Phong Uyển Nhu, lè lưỡi chọc quê Cỏ mẹ.
100 Edit: Vlcfox7 Beta: girl_sms "Khụ. . . . . . Vào phòng thôi. " Tiểu Thảo buồn bực, nàng chỉ đơn thuần muốn đỡ Phong Uyển Nhu vào phòng nghỉ ngơi, như thế nào lại khiến Cỏ mẹ vừa thấy liền suy nghĩ quá lên vậy chứ.