41 "Thế Trinh, hãy ời Thanh Lạc ra đây. " Tiêu Nhữ Xương nhìn về phía Cầu Thế Trinh, trên mặt mang nụ cười thân thiết, cặp mắt kia nhìn có vẻ ôn hòa lại lóe sáng loáng, ẩn chứa chế giễu cùng hăng hái bừng bừng.
42 "Đại gia, đây là?" Xuân mẹ hai tay đan xen vào nhau, vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng sắc mặt lại trắng bạch tiết lộ nội tâm bà đang bất an. Cầu Thế Trinh khí thế bức người, không hề giống như đang đi dạo ở Hạnh Hoa viện nơi kỹ viện hạ đẳng này, liếc mắt nhìn qua cũng đoán được đến đây là có mục đích khác.
43 Ánh sáng nhu hòa chiếu xuống qua những tầng mây, chiếu xuyên qua cửa sổ, tạo ra nhiều màu sắc nhu hòa giống như ở trong giấc mộng, khiến cho người ta say mê, cũng tự dưng sinh ra mấy phần phiền muộn cùng đau buồn.
44 Thẩm Thanh Lạc cứng đờ người, nhìn Cầu Thế Trinh đang hôn mê, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp không nói lên lời. Đại phu thở dài một tiếng, nói: "Bệnh nhân đau đến ngất đi, nhiệt độc của dược vật trong cơ thể đã lui, ta sẽ kê thêm đơn thuốc tiêu giảm độc, sắc thuốc lên, một ngày uống ba lượt, điều trị trong vòng nửa tháng, sẽ giúp thân thể không lưu lại hậu quả sau này.
45 Lần trước vào núi, trong rừng đều bị tuyết trắng bao phủ, nàng cùng Cầu Thế Trinh dẫm lên tấm thảm bằng tuyết thật dày, ở trong thế giới tuyết trắng noãn tinh khiết truy đuổi chơi đùa, dịu dàng triền miên rong chơi trong đó.
46 Mạnh vì gạo bạo vì tiền, Tiêu Nhữ Xương mặt mày hớn hở cũng chỉ được mấy ngày, mấy ngày sau lại bị Thẩm Hựu Đường hành hạ đến nụ cười trên mặt cũng không thấy, ánh mắt âm trầm mà u buồn, hốc mắt chung quanh sắc màu lộ vẻ khô vàng, thậm chí đuôi mắt còn xuất hiện nếp nhăn mờ mờ.
47 Ngụy Long cùng Tiêu Nguyệt Mị điên - uyên - đảo phượng hết sức, ở bên trong nhà gỗ nhỏ núi Tê Phượng, Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc đang chìm đắm trong Bạt Vân Kiến Nhật* mừng như điên.
48 Trong bóng đêm thấp thoáng, trong phường Dương Liễu ở thanh lâu nổi tiếng tại Phượng đô, ca hát múa thoát y, nam nhân tìm vui đang say sưa trong nữ sắc, lưu luyến trong làn hương dịu dàng mà quên đường về.
49 Tiêu Nhữ Xương yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, đỡ Tiêu Nghĩa dậy, bình tĩnh nói: "Gia tăng tìm kiếm nơi ở của Thẩm Thanh Lạc, tìm được người, phải bằng mọi cách, lập tức đưa người đến bái đường, thành thân rồi, Trầm lão đầu kia dù có uy hiếp thế nào cũng không cần quan tâm đến hắn nữa.
50 Đưa Thẩm Thanh Lạc vào động Ôn Tuyền, Cầu Thế Trinh đem cửa động ngụy trang lại, nhìn lại một chút, cho dù là chính hắn, cũng chỉ có thể nhìn đám cây cối bên cạnh mới có thể tìm được đường vào động, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
51 Lúc nào cũng chú ý mặt mũi, lúc nào cũng muốn bảo toàn mặt mũi, kết quả là danh chả thấy đâu, còn mất rất nhiều bạc, mặt mũi cũng bị vứt sạch. Tiêu Nhữ Xương im lặng một lúc lâu, Cầu Thế Trinh nhàn nhạt chờ, không nói một lời chờ hắn ra quyết định lựa chọn của mình.
52 "Muội. . . . . . " Tiêu Nhữ Xương trong lòng một mảnh đau lòng cùng bi thương, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể bỏ đi chấp niệm của muội muội mình, thật lâu, trầm trầm thở dài nói: "Nguyệt Mị, Thế Trinh không thích muội, gả vào Cầu phủ cùng hắn nhìn nhau chán ghét, cần gì phải làm như vậy?""Muội nhất định phải gả vào Cầu phủ.
53 Thẩm Thanh Lạc khẽ rên, trái tim như bị móng cọp vuốt gãi , cả người nóng lên theo từng động tác nhẹ như gió lướt trên mặt nước. Cầu Thế Trinh dùng bàn tay kéo váy Thẩm Thanh Lạc xuống, xoa nhẹ từ xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng xoay vòng vòng trên ngực, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy ngực mình căng đau, hơi ngứa ngáy, nàng có chút nhớ Cầu Thế Trinh cuồng nhiệt thô bạo gặm cắn như trước đây.
54 Cũng không biết quấn lấy nhau bao lâu, Thẩm Thanh Lạc cảm giác mình sắp mệt lả rồi, Cầu Thế Trinh cũng mồ hôi đầy người, hai người toàn thân ướt dầm dề ôm nhau nằm một chỗ, Thẩm Thanh Lạc vô lực hừ hừ nói: "Lần sau chàng đừng làm lâu như vậy, còn làm nữa, ta sẽ bị chàng giết chết mất.
55 Tiêu Nguyệt Mị thường ngày có tính tình gì Ứng Viễn Phi biết rất rõ ràng, nhưng lúc này người ta lại tay tàn chân gãy, hắn cũng không thể nào cãi lại được, chỉ gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
56 "Huynh đã dặn muội như thế nào?" Tiêu Nhữ Xương khuôn mặt xanh mét, nhíu lông mày mắng: "Đã nói với muội, trừ những điều huynh nói trước với muội, sau đó dù có chuyện gì, muội chỉ cần khóc thút thít, cái gì cũng không cần nói, An vương gia sẽ tranh đấu thay uội, giờ thì hay rồi.
57 Quan hệ đã công khai, không cần thiết che giấu nữa, trong phủ còn có tiểu thư Bệ Mộng Dao, bữa tối Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh đã đến trong chính sảnh dùng bữa.
58 Trong gian phòng có một bình hoa tươi vừa được cắm chiều nay, tản ra mùi thanh nhã thơm ngát. Mới bắt đầu, trong phòng còn là mùi hoa mát mẻ, sau đó, mùi hoa xen lẫn với mùi mồ hôi cùng mùi dịch ân ái, cho đến cuối cùng, mùi hoan ái càng ngày càng nồng đậm đậm, tràn đầy cả không gian hô hấp.
59 "Thanh Lạc. . . . . . . Hải mang theo di thể của Gia trở về. "Thẩm Thanh Lạc đang bước nhanh về phía trước bỗng dừng lại, một lúc sau, nàng quay đầu lại nhìn Lý thị, một đôi ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi hỏi: "Tần quản gia kiểm chứng rồi sao?"Tần Minh Trí dĩ nhiên đã kiểm tra thi thể, Lý thị hiểu ý tứ câu hỏi của Thẩm Thanh Lạc, nàng không muốn tin Cầu Thế Trinh đã chết, Lý thị thương hại nhìn Thẩm Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh ra đi như vậy, bảo Thẩm Thanh Lạc làm sao có thể chấp nhận được đây?Vẻ mặt Lý thị đã nói rõ tất cả, Thẩm Thanh Lạc cứng đờ người, Tần Minh Trí là người cẩn thận tỉ mỉ, hắn đã kiểm tra, vậy thì không sai.
60 "Nguyệt Mị, muội có ý gì?" Tiêu Nhữ Xương vô lực hỏi. "Danh phận Cầu phu nhân. " Tiêu Nguyệt Mị thu nụ cười, cắn răng nghiến lợi nói: "Thẩm Thanh Lạc đừng tưởng rằng Thế Trinh chết rồi, là nàng ta có thể chiếm đoạt danh phận thê tử Thế Trinh.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50