41 Nó mặc váy trắng do Huyền thiết kế. Đây là kiểu đơn giản và nhẹ nhàng nhất. Đa số các mẫu trên giấy A4 mà Huyền đưa cho nó xem đầu cực kì sexy. Đến cả chiếc váy trắng mà nó đang mặc đây, tuy rằng kín đáo nhất trong tập thiết kế ấy, vậy mà vẫn hở gần nửa lưng.
42 Nó kiễng chân với tay di cái khăn ướt trên bảng. Hôm nay là ngày bàn nó trực nhật. Nó lau bảng còn Huyền quét lớp ở dưới. Từ hôm qua cho đến giờ, sắc mặt của Huyền âm u như một đám mây đen.
43 Nó rón rén bước ra khỏi nhà. Đã là chín rưỡi tối, tất nhiên theo luật lệ của gia đình thì nó không được phép ra khỏi nhà vào giờ này, nhưng Trang vừa gọi điện cho nó.
44 Minh Hà bấu chặt tay. Đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào thân hình cao lớn đang ngồi ở quầy bar. Tất cả là tại con bé ấy. Nếu như không có nó, mọi thứ đều thuộc về cô.
45 Gió thổi lá cây xào xạc, tiếng chim hót chào ngày mới, nắng sớm chiếu xuyên qua các kẽ lá. Một khung cảnh yên bình và rạng rỡ sau một đêm mưa lớn. Mùa hè cũng đã gần lắm rồi.
46 Hôm nay lại là một ngày nắng. Nóng thật. Quân ngồi trong phòng làm việc cũng phải phe phẩy tập tài liệu cho đỡ nóng. Nếu không phải vì quy định thì cậu đã cởi phăng cái áo vest ra rồi.
47 Sáng sớm, tại căn biệt thự Hoàng Gia. Bữa sáng diễn ra theo đúng quy trình thường ngày. Tất cả lại im lặng. Nhưng trong cái im lặng ấy còn có pha trộn thêm một chút ngượng ngập hổ thẹn khó giấu, đó là của Minh Hà.
48 Trong phòng sách của biệt thự Hoàng Gia, luôn là sự im lặng bao trùm lấy. Hai vợ chồng – cũng là hai trong số những người làm chủ tập đoàn Luxury - ngồi trầm ngâm.
49 Nhà kho khá lớn, nằm ở phía sau biệt thự. Thiết kế của nhà kho rất đơn giản, chỉ là nhà mái ngói đỏ, tường sơn trắng và cánh cửa bằng sắt màu xanh còn mới.
50 “Minh Hà chết rồi”? Một Minh Hà quá cố khác, vậy Minh Hà hiện tại là ai? Quân nhìn vào trang giấy đã ngả màu. Đây có phải là một manh mối? Nếu như vậy thì Minh Hà của bây giờ là giả mạo.
51 Tiếng cửa sắt bị mở ra một cách tàn bạo - có lẽ là bằng chân - kéo nó thoát khỏi cơn mê man. Nó nhận ra cả cơ thể đang bị vác trên vai một kẻ khá vạm vỡ và bặm trợn.
52 Bảy giờ ba mươi phút, Phương bị đẩy lên một chiếc xe oto màu đen, nó bị khoá chặt bởi hai gã áo đen lực lưỡng. Tay nó vẫn giữ chặt mảnh đá vỡ. Trời đã tối nên nó không thể định hình được con đường đang đi, chỉ biết là bên đường có rất nhiều cây.
53 Hai cơ thể rơi xuống vực sâu, chìm vào trong bóng tối. Quân bị trúng đạn nhưng chưa bất tỉnh, trước khi đôi mắt mờ đi, cậu vẫn nhìn thấy cơ thể của Phương, giống như một làn gió mà rơi xuống vực.
54 Mười ngày sau Quân được xuất viện. Cánh tay trái vẫn còn băng bó chờ ngày cắt chỉ, xương sườn bị gãy không đáng lo ngại vì đều không gây thương tổn đến nội tạng.
55 Nắng tháng tư bắt đầu oi nóng. Những học sinh năm cuối cấp vẫn mải miết ôn tập chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp và đại học sắp tới. Quân và Phương cũng vậy.