21 Vị cay phủ đầy môi lưỡi và xoang mũi, Trình Lê chẳng quen lắm.
Sau khi đón lấy nửa điếu thuốc đó, cô chỉ rít một hơi, sau đó kẹp nó giữa ngón tay chờ nó từ từ cháy hết.
22 Khi Trình Lê trở lại đại sảnh ồn ào của quán bar sau Nhậm Tây An một bước, bất ngờ phát hiện Phương Tôn, Diệp Liên Thiệu và Nhậm Tây An đã ngồi chung với nhau.
23 Phương Tôn cứ phấn khích mãi, kể cho bạn trai Đàm Khắc hết mọi việc nghe thấy dọc đường.
Cô thấy Đàm Khắc mãi không trả lời, lại hỏi: “Anh đang xem gì vậy, sao không nói chuyện?”
Đàm Khắc nhìn chằm chằm ảnh Phương Tôn gửi cho anh, xem kĩ tấm cuối cùng.
24 Diệp Liên Thiệu chất đồ tiếp tế xong cũng không đi theo nhóm chọn đồ lưu niệm, mà kiểm lại đồ mấy lần.
Chờ cho đến khi đi qua trạm kiểm soát đầu tiên của khu không người, bên trong không có đường, xác suất gặp được người sống thì càng phải thắp hương cầu khẩn, không có cả cây xăng.
25 Rời khỏi mỏ amiang, đoàn xe càng ngày càng gần khu không người.
Còn chưa đến trạm kiểm soát ở đèo A Tháp Đề Hãn, di động của Trình Lê vang lên.
Đây là chỗ cuối cùng có sóng di động trước khi đi sâu vào Altun.
26 Khi Trình Lê và Phương Tôn cách xa sọ bò trở về đội, Diệp Liên Thiệu đang sắp xếp người mang linh kiện của ba cái lều quân đội lớn phải dựng trên xe tiếp tế xuống.
27 Tiếng la đó đến từ Phương Tôn.
Nói chính xác hơn thì đó là tiếng thét chói tai.
Con ngươi Trình Lê đổi màu mấy lần, Phương Tôn đạp hụt, rơi xuống nước, nhưng vẫn ở trước mắt cô.
28 Chiếc xe tiếp viện mà Diệp Liên Thiệu chuẩn bị để ở nơi cắm trại đến đây.
Sau khi quan sát gầm xe, két nước xong, hiểu rõ tình hình hư hại đại khái, Nhậm Tây An đóng nắp capo của chiếc việt dã bị chết máy lại.
29 Quần áo ném đầy dưới đất.
Nhậm Tây An phớt lờ tầm mắt nhìn về phía anh của Trình Lê, thản nhiên đi đến bên cạnh Trình Lê lần nữa, bưng chén nước gừng kia lên.
30 Tiếng hừ khẽ của Trình Lê qua đi, trong chiếc lều quân đội yên tĩnh chốc lát.
Rồi sau đó, tiếng hít thở của người trong lều bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
31 Là Diệp Liên Thiệu thả tin đưa Trình Lê và Phương Tôn đi, người trong đội không có ý kiến khác.
Đi theo nhóm nửa đường có người tụt lại phía sau hoặc quay trở lại là chuyện thường hay xảy ra, chẳng có gì lạ.
32 Khi Nhậm Tây An vác Trình Lê, mấy người đang thu dọn đồ xung quanh thấy đều giật mình.
Cái túi Frank đang cầm trong tay tự động tuột khỏi tay.
Găng tay mà Bố Hợp Lực Tề vừa định đeo rơi xuống đất.
33 Trình Lê đi ra khỏi cửa hàng trước một bước đứng ở đầu phố, tâm trạng của cô không tệ.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, khi tiếng đó càng ngày càng gần, Nhậm Tây An đứng bên cạnh cô.
34 Sau khi Trình Lê và Nhậm Tây An trở lại trả tiền bữa tối, đi về cùng một nhà nghỉ. Khi Nhậm Tây An đi một mạch cùng Trình Lê dừng lại trước căn phòng bên cạnh phòng Trình Lê và Phương Tôn, Trình Lê không cảm thấy quá mức bất ngờ.
35 Mái tóc ướt chưa khô còn dính bên tai Trình Lê.
Trình Lê tiếp tục giả ngu: “Anh có ý gì?”
Nhậm Tây An cười khẽ, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Anh dừng ở chỗ cách Trình Lê gần trong gang tấc, nói: “Ý mặt chữ.
36 Nhậm Tây An dừng lại rất nhanh.
Động tác của anh không tính là dịu dàng, môi dưới của Trình Lê bị đau.
Ngược lại cảm giác này khiến cô tỉnh táo lại.
37 Trình Lê không trả lời.
Nhậm Tây An chỉ buộc cổ tay trái của cô lại, cánh tay phải của Trình Lê vẫn tự do.
Nhậm Tây An nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô.
38 Ngay từ lúc Trình Lê còn đứng cùng người phụ nữ kia, Nhậm Tây An đã nhìn thấy cô.
Người đi đường hoạt động xung quanh không nhiều, chiếc áo phao lông màu xanh quân đội của Trình Lê cũng khá nổi bật trong tuyết và bối cảnh ảm đạm.
39 Nhậm Tây An đút tay vào túi, Trình Lê đá sỏi dưới chân.
Lại đứng giằng co như vậy một hồi.
Người phụ nữ luôn luôn mạnh mẽ yên tĩnh lại, Nhậm Tây An quan sát một lúc vẫn cảm thấy không quen lắm.
40 Khi đi qua con đường nhỏ giữa nhà kính trong Max, Trình Lê hơi kinh ngạc.
Max vốn là một ứng dụng tập thể dục, trong khu vườn của công ty lại có một căn nhà kính diện tích lớn như vậy.