Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vương Phi Mười Ba Tuổi Chương 308: Quỷ Bí Cây Cối (2)

Chương trước: Chương 307: Quỷ Bí Cây Cối (1)



Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, trong đầu chợt lóe linh quang, hơi nhíu mi, nàng nàng liền hiểu được, Long xà ngàn năm, Lả lướt ngư là cái gì.

SHIT, cư nhiên mục tiêu chính là bá chủ của rừng nhiệt đới.

Khó trách nhiều năm như vậy lại không có bất kì ai lấy được hai vật này, cư nhiên là chúng nó, loài động vật sinh hoạt ngay trung tâm rừng mưa.

Hàm răng nghiến lại. Nhớ lại năm nàng một thân trang bị hiện đại chống lại hai đại bá chủ, còn gặp nhiều khó khăn, giờ cư nhiên lại đi đối phó với chúng.

Chậm rãi quay đầu, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, trầm giọng nói : “Ta chỉ nói một lần, các ngươi ở lại đây, còn có thể toàn mệnh trở về, nếu không, đã đi là không còn đường quay lại.”

Lạnh như băng mà vô cùng cứng rắn, không mang theo chút hơi thở của con người.

Vừa nói ra, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ, sắc mặt đều thay đổi.

Nhưng, chỉ trong chốc lát, ba người đều nhìn về phía Lưu Nguyệt lắc đầu. Bọn họ biết nguy hiểm, nhưng bọn họ nhất định phải đi.

“Nguyệt.” Hiên Viên Triệt lúc này hơi nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt.

Từ khi đi vào rừng mưa, bao phủ quanh Lưu Nguyệt là không khí lạnh như băng.

Đó là một loại lãnh khốc đến tuyệt đối, một loại hắc ám sinh sôi trên người Lưu Nguyệt, cảm giác nói không nên lời, nhưng hắn chính là cảm giác thấy như vậy.

Giống như Ngạo Vân thái tử – Độc Cô Dạ tới chúc mừng đại thọ ngày ấy, cùng hắn đối đầu, Lưu Nguyệt nhúng tay, tiếng đàn tràn lan, cái loại sát khí tử vong ấy, tuy rằng hiện tại cảm giác hắc ám trên người không có nặng nề như tiếng đàn ngày ấy, nhưng nó vẫn chậm rãi lan tỏa, chậm rãi chui từ mặt đất lên, sinh sôi.

Không thích, rất không thích.

Lưu Nguyệt nghe tiếng, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn đám người Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói : “Được, đến lúc đó cũng đừng trách ta thấy chết không cứu.”

Dứt lời, quay ngoắt đi, nhảy lên bờ.

Hảo tâm khuyên nhủ đã nói rồi, muốn hay không, chính là do bọn họ quyết định.

Loading...

Xem tiếp: Chương 309: Quỷ Bí Cây Cối (3)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cười Một Cái, Bà Xã Ơi!

Thể loại: Đô Thị, Ngôn Tình

Số chương: 7



Khát Vọng Đổi Đời

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 10


Chiếc Áo Mộng Mơ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 10


Bí Mật Của Đầu Gấu Tôi Là Ai

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 133