21 "Chúng ta. . . Chúng ta. . . " Hiển nhiên Chu Tử Ngữ bị dọa phát sợ, những chuyện chỉ nghe nói trước kia chẳng lẽ sẽ biến thành thật?Chỉ cần nghĩ đến thịt mình sẽ bị người ta nuốt vào bụng từng miếng từng miếng, Chu Tử Ngữ không nhịn được run rẩy cả người.
22 Chỉ cần nghĩ tới lập tức có thể gặp được Chu Tử Mặc, lòng của nàng không nhịn được hơi sốt ruột, kiếp trước nàng cũng không có loại cảm giác này, mà bây giờ.
23 "Hóa ra ta đã trách lầm Lý đại nhân, Lý đại nhân mời đứng lên. " Âm u trong mắt Chu Tử Mặc bây giờ đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
24 Trí nhớ Tử Lan Thanh rất mơ hồ, chỉ nhớ hình như Chu Tử Ngữ hung hăng hôn rất nhiều trên mặt nàng, sau đó lưu lại một câu, "Hạnh phúc của ta sau này hoàn toàn dựa vào ngươi!" Rồi nàng bị bà vú của mình vội vàng chạy đến lôi đi.
25 Nhìn này hai động vật chung sống hài hòa như thế, Tử Lan Thanh rất hài lòng gật đầu một cái, sau đó thân thể mập mạp ngồi xổm xuống, vuốt đầu nhỏ của chúng, "Nhớ, chủ nhân ở vương phủ này chỉ có một, đó là Chu Tử Mặc, hắn là cha ta, các ngươi ngàn vạn lần không được đắc tội hắn, nếu không ta cũng không cứu các ngươi được!" Tử Lan Thanh nói rất chậm, cũng rất nghiêm túc.
26 Mới vừa ăn xong điểm tâm, con nhóc béo ú Chu Tử Ngữ đã xuất hiện ở trước mặt Tử Lan Thanh, khiến Tử Lan Thanh mừng như điên, sau đó nhìn Chu Tử Mặc, ánh mắt càng phát ra nhu hòa.
27 Nếu hắn thật sự mang tiểu tổ tông này ra ngoài, không biết vương gia có lột mấy lớp da của hắn xuống hay không? Ít nhất cũng là ba tầng!"Tiểu Tam thúc thúc, nếu phụ thân hỏi, ngươi cứ trực tiếp đổ hết tất cả trách nhiệm trên người của ta là được, ngươi thông minh như vậy, nên nghĩ đến phải nói như thế nào đi.
28 "Chu Tử Mặc, ta thu dưỡng mấy nam hài, ngươi muốn nhìn một cái hay không?" Tử Lan Thanh như lưu manh ngồi xếp bằng ở trên giường, mặt khiêu khích nhìn Chu Tử Mặc.
29 "Thật ra thì. . . Thật ra thì. . . " Tiểu Tam rất muốn nói cho tiểu cách cách biết, thật ra tất cả mọi người trong vương phủ đều nhìn ra được, người trong lòng vương gia là nàng.
30 Ha ha ha. . . Chỉ có Chu Tử Phong hắn biết thân phận của Tử Lan, nên toàn bộ tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân ngày mai sẽ thuộc về hắn!Nhưng hắn lại không biết, Chu Tử Thành không hề đi bắt cóc Tử Lan, mà Chu Tử Lâm cũng không hề muốn đi mời Chu Tử Mặc.
31
32
"Không có việc gì thì làm sao mà ngươi nửa chết nửa sống như vậy!" Tử Lan Thanh như con gà mái nhỏ nóng nảy, giọng nói the thé đâm thẳng màng nhĩ Chu Tử Mặc.
33
34
Gặp. . . không gặp. . .
Lòng của nữ tử áo trắng chợt căng thẳng, thời thời khắc khắc trong lòng nàng đều nhớ tới người nho nhỏ này, mà bây giờ đột nhiên nói đi gặp, sao nàng lại không dám gặp chứ.
35
36
"Phụ thân, không nên nói giỡn. " Rất quật cường đẩy tay Chu Tử Mặc ra, không để cho Chu Tử Mặc thấy đáy mắt đắm chìm của nàng.
Thật ra thì, ngay từ lúc thật lâu trước đây nàng đã bắt đầu đắm chìm, một lần lại một lần cưng chiều mà không có nguyên nhân, một lần lại một lần không có điều kiện mà đã tha thứ, một lần lại một lần không có ràng buộc mà vô lễ.
37
38
"Vị công tử này, lão gia nhà ta cho mời ngươi. " Nha hoàn mi thanh mục tú xấu hổ nhìn Chu Tử Mặc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiếu niên đẹp như thế, khó trách tiểu thư vừa thấy đã yêu.
39
40
"Học cái này rất khó. " Chu Tử Mặc biết cô nàng này sợ nhất là chịu khổ, vì vậy vừa mở miệng đã nói khó khăn.
"Ta không sợ!" Người nho nhỏ cực kì kiên định nói ra.