21 Sáng sớm hôm sau Tuyết Nhu như mọi ngày đến thỉnh an lão phu nhân
”Tuyết Nhu, thỉnh an Nội tổ mẫu” Tuyết Nhu hành lễ
”Tuyết nhu, đứng lên đi aiz. .
22 Hôm nay nàng thỉnh an Lão phu nhân xong cùng với Nam Tố Nguyệt luyện kiếm
”tẩu tử, kiếm pháp càng ngày càng lợi hại rồi “ Tuyết Nhu cầm kiếm đánh về Nam Tố Nguyệt, sau hai canh giờ giao đấu Tuyết Nhu thắng.
23 “ha ha ha cuối cùng linh chi ngàn năm thuộc về ta” Một nam tử ở vách núi cười
”Chưa chắc đâu không ngờ ngươi lại đến trước hái hộ ta linh chi ngàn năm,đỡ mất công ta phải trèo núi hái mà còn tiết kiệm thời gian cho ta cảm ơn ngươi nha” Tuyết Nhu đi đến cướp linh chi lại
”Ngươi,ngươi linh chi này là ta tìm thấy trước mau trả lại cho ta” Nam tử động thân thể mình nhưng không thể chuyển động thân mình được
”ngươi đã hạ độc gì trên người ta”
”chỉ là thuốc tê sau 2 canh giờ nữa sẽ hết tác dụng, ta lấy linh chi đi trước nha.
24 “Tiểu thư người mau dậy đi” Đào Nhi gọi Tuyết Nhu dậy
”Ta muốn ngủ thêm chút nữa đừng có làm phiền ta” Tuyết Nhu nằm chùm kín chăn lại
”Tiểu thư à hôm nay chiến thần vương gia tới đó người mau dậy đi kẻo tí nữa người bị mắng đó” Lan Nhi đứng ở đầu giường kéo kéo chăn bông ra
”Đừng gọi nữa để im cho ta ngủ không ta trừ tiền lương tháng này của mỗi người bây giờ” Tuyết Nhu kéo chăn cuộn tròn người ngủ tiếp
”Tiểu thư, cháyyyy.
25 Nha đầu nào không biết một chuyện gì sắp xảy ra với mình nữa mà còn có thể nằm trên giường ngủ ngon lành không biết trời đất là gì, vẫn như mọi ngày Mai Nhi vào trong phòng vẫn thấy chủ tử mình ngủ nhưng hôm nay chiếc cửa rèm cửa được bôi thuốc dính nên Mai Nhi vừa động vào đã bị dính chặt không thể nào gỡ ra được, nàng hét to gọi Lâm Tuyết Nhu dạy nhưng Lâm Tuyết Nhu vẫn ngủ ngon như bình thường.
26 “Tiểu thư, à người đừng có đi qua đi lại nữa làm muội chống mặt chết đi được” Mai Nhi lên tiếng hai tay chống cầm nhìn Lâm Tuyết Nhu cứ đi đi lại lại làm nàng chống hết cả mặt từ nãy giờ.
27 Một bàn tay trắng nõn vén cửa rèm nên gió thổi qua làn tóc đen nháy cũng bay theo trong gió. Bên tai truyền giọng nói đầy dịu dàng
“Nàng đấy ngoài đó có gì đâu mà nàng vén rèm lên xem” Một trung niên khoát chiếc áo nên vai nữ phụ
“Ngoài đó nhìn đẹp hơn chàng “ Nữ phụ trên xe ngựa ngồi mỉn cười nhìn Nam nhân của mình, nam nhân này làm nàng vui vẻ chưa bao giờ làm nàng tổn thương dù một lần nàng đã đến nơi đây hai mươi năm rồi, nàng rất sợ sau này xa nàng xa hắn rồi thì ai sẽ chăm sóc hắn đây, hắn sẽ ra sao đây nàng không biết phải làm sao nàng rất lo lắng (t/g: Tuyết Nhu ở đây không biết nàng sẽ suy nghĩ gì đây)
“Vương gia, vương phi đã đến vương phủ “ Một hộ vệ đứng ở ngoài báo vào nam trung niên bước xuống xe ngựa trước nữ phụ bước xuống sau nàng đang bước xuống thì chân bị chuột rút thế là ngã,lâu ngày bị trói chân tay nên mới bị như thế này, Nữ Phụ cứ tưởng mình sẽ hôn đất ai ngờ rơi vào một vòng ngực cứng rắn bên tai truyền đến những tiếng thở đều nam tính giọng nói dịu dàng đầy lo lắng truyền đến.
28 Hôm nay là ngày đấu giá trang sức bốn mùa và bốn bộ y phục thu uyển ai cũng muốn cho mình một bộ trong tám món đấu giá. Buổi tối ở Uyển Thanh Lâu đã đông kín người không có cả lối đi, ai cũng chen dành vị trí tốt nhất ngồi.