21 “Nàng lại muốn rời khỏi ta?” Giọng nói trầm thấp đầy hàn băng quen thuộc của Phụng Phi Vũ vang lên khiến Hồ Thủy Linh khựng lại, còn chưa kịp phản ứng nàng đã bị hắn ôm lấy, kéo xuống nằm bên cạnh, mặt đối mặt.
22 Mỹ Nhân lâu ở kinh thành phồn hoa quả nhiên khác một trời một vực với Tùng thành. Màn trướng sa phủ dù ở phòng hạng thường cũng đã là loại thượng đẳng, ngay cả chén trà cầm lên cũng phải suy ngẫm một chút về xuất xứ của nó.
23 “Chân không nhanh bằng ta, đầu óc cũng có vẻ chậm chạp hơn ta. Hoàng Thượng, ta nghĩ ngài nên tu luyện lại đi. ” Vân Thuận Đế giật mình nhìn nàng, cái giọng điệu coi trời bằng vung quen thuộc kia, hắn cũng đâu có lạ.
24 Ở một căn phòng thượng hạng có tầm nhìn bao quát hết bên dưới, Hồ Thủy Linh khoanh tay trầm tư đứng nhìn mọi chuyện, thấy cảnh Triệu Lệ Chi thân bại danh liệt thì hơi nhếch mép cười đầy hả hê.
25 Vân Thuận Đế ngồi trong ngự thư phòng bàn nghị sự cùng Phụng Phi Vũ, lâu lâu ánh mắt đánh về phía hắn lại có chút giễu cợt châm biếm. Phụng Phi Vũ cuối cùng cũng chịu hết nổi, đè nén cơn giận hỏi.
26 Định Vương vốn chăm chỉ thượng triều, nay lại cáo bệnh xin nghỉ một ngày, Vân Thuận Đế cười đến lưu manh, lập tức chuẩn tấu, còn hào phóng cho Định Vương nghỉ ngơi một tuần, cấm cửa không cho vào cung.
27 Chút hy vọng mong manh trong lòng Triệu tướng quân cuối cùng cũng vỡ vụn. Hắn khuỵu xuống đất, khuôn mặt như già đi chục tuổi, hai hàng nước mắt lăn dài.
28 Lạc Thiên quốc trong một ngày liền xôn xao đủ thứ chuyện hay ho hấp dẫn. Đầu tiên là Triệu gia thông cáo tội trạng thông dâm cùng độc hại phu quân của Triệu đại tiểu thư, hoàng thượng nghĩ tình Triệu gia là họ ngoại lại thêm công trạng của Triệu tướng quân, chỉ thu lại ấn tướng, lột mũ quan, cho cáo lão hồi hương, gia tộc đời đời không được làm quan.
29 Thời gian chậm rãi trôi qua. Cuộc sống ở kinh thành vẫn vô cùng yên ổn, không chút biến động. Triệu tướng quân cáo lão hồi hương, cả nhà lặng lẽ dắt nhau rời khỏi kinh thành trong đêm tối.
30 Phụng Phi Vũ mang Hồ Thủy Linh hôn mê bất tỉnh về Định Vương phủ, thoáng chốc mọi chuyện đã loạn thành một đoàn. Phi Hổ đi tìm Hải Nguyệt lại tay không quay về, ngay lập tức nhận luôn một chưởng của Phụng Phi Vũ, cả người bay thẳng ra sân, lay lắt chẳng khác gì một chiếc lá trước gió lớn.
31 Triệu Lệ Chi giả bản thân bị đầu độc mất trí nhớ, những tưởng thân cận được với Phụng Phi Vũ, không ngờ hắn lại bận rộn công vụ, suốt ngày ở trong cung, vài ngày sau sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó.
32 Sáng sớm hôm sau, Triệu Lệ Chi lại viện cớ vào cung diện kiến Triệu Thái hậu, lòng thầm hy vọng hôm nay moi được thêm chút tin tức. Nhưng nàng chưa bước chân vào Phương Tĩnh Cung đã liền thất vọng, Tiểu Huệ Tử dường như đã chờ từ trước, cúi người thi lễ cùng nàng.
33 “Biên ngoại phía Nam dạo này đột nhiên xuất hiện rất nhiều đạo phỉ tự xưng là tàn quân của Viễn Thiên quốc, muốn giành lại những gì thuộc về Viễn Thiên quốc.
34 Đại hội võ lâm năm năm diễn ra một lần vô cùng náo nhiệt ở Thủy Viên trấn. Hơn một tháng trước khi đại hội diễn ra số lượng nhân sĩ võ lâm đăng ký tham gia đã nhiều đến không kể xiết, các môn phái cả chính lẫn tà đều đến góp vui, không khí phút chốc đã nóng hừng hực.
35 Lại quay về với Nam Sơn thành, cùng lúc với Tộc Thanh Miêu tiến quân hỏi tội thì đạo phỉ cũng bất ngờ tăng thêm số lần tấn công, lúc này chúng không xưng đạo phỉ mà chính thức nhận là quân yêu nước của Thiên Viễn, đường hoàng tấn công Nam Sơn thành cùng các trấn lân cận, chưa đầy một ngày đã đánh cho quân trấn ải của Lạc Thiên quốc mẻ đầu sứt trán, một đội quân thiện chiến cuối cùng đành thất thủ chạy về Nam Sơn thành trấn giữ.
36 Cuộc chiến tại Nam Sơn thành toàn thắng, tin vui chưa kịp về đến kinh thành thì tin xấu lại ập đến. Mấy ngày sau khi Định Vương dẫn quân đến Nam Sơn thành, không biết từ đâu bỗng rộ lên một tin chấn động trời đất, đương kim hoàng thượng Vân Thuận Đế không phải là con ruột của tiên hoàng.
37 Trận binh biến ngoài thành giằng co cả một buổi sáng cuối cùng lại được dập tắt trong nháy mắt. Quay lại cuộc chiến thầm lặng trong nội cung, Triệu Thái hậu lúc này như con mèo nhỏ, vô cùng nhu thuận ngậm miệng ngay khi nhận được cái phẩy tay của Hoa Đào công tử.
38 Hoa Đào công tử vì hai chữ “lão tử” hắn luôn húy kỵ mà sa sầm nét mặt, giận dữ quát. “Nghịch tử, ngươi muốn chết. ” “Ầy, quân tử động khẩu không động thủ.
39 Lúc này, trong Càn Khôn cung đã tĩnh lặng, Vân Thuận Đế, Phụng Phi Vũ, Hồ Thủy Linh đứng mặt đối mặt với Lão Bất Tử cùng Tinh Linh cô tử. Không khí vừa nặng nề lại có chút ngượng ngùng.
40 Kích tình qua đi, Hồ Thủy Linh sung sướng để cho Phụng Phi Vũ bọc nàng trong chăn, ôm đến bên bàn, cẩn thận đút cho nàng ăn từng chút một. Nàng ngồi trong lòng hắn, cả người quấn chăn dày chẳng khác gì cái kén trắng, đôi chân trần đu đưa một cách đầy thích thú.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34