21 Nam tử kia tiến lên một bước, quỳ xuống nói, “Ngọc chủ nhân, Cửu gia mời người. ” “Tại sao là ngươi đến truyền lệnh? Thái Bình đâu?” “Hắn đang có việc vội, không thể phân thân nhiều nơi được, phân phó tiểu nhân đến đây chuyển lời.
22 “Tình hình hiện tại ở phía Đông thế nào rồi?” Liễu Húc nhìn phía trước cất giọng hỏi. “Hồi Cửu gia, người thu mua tân la diệp ở phía Đông thập phần hài lòng, họ rất mong chờ chuyến hàng lần sau.
23 Liễu Húc cẩn thận ôm lấy thân thể của nàng, loay hoay tìm kiếm một căn phòng gần đó, nhẹ nhàng mang nàng đặt trên giường, con dao còn cắm trên ngực làm vết thương không ngừng rỉ máu khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ, hắn kiềm không được khẽ ghé đầu sát gần dò xét hơi thở của nàng.
24 Nhuận Ngọc yếu ớt tỉnh dậy, vết thương trên ngực làm các dây thần kinh của nàng căng lên khó chịu – đúng rồi, nàng bị đâm, khó trách lại cảm thấy đau đến vậy.
25 “Nhuận Ngọc, tỉnh tỉnh lại, mau tỉnh dậy ăn sáng. ” “Ưm…” – nàng không nhúc nhích vẫn tiếp tục ngủ say. “Nhuận Ngọc, đừng ngủ nữa, ăn một chút gì đi. ” Ồn ào chết được, nàng trở mình quay vào bên trong tiếp tục ngủ.
26 Trong bảy ngày này, cứ mỗi khi hắn đút thuốc xong liền ở lại trong phòng nàng qua đêm, nàng cũng từng lớn tiếng kháng nghị, chỉ tựa hồ không có tác dụng gì.
27 Nàng có thể nghe thấy tim hắn đập nhanh ngày càng trở nên dồn dập, trong lòng đau xót nói: “Liễu Húc, ta đã từng đề cập qua với chàng, từ khi ta bảy tuổi đã bị mẫu thân vứt bỏ, sau đó nhờ họ hàng thân thích thu nhận và giúp đỡ, kỳ thật những chuỗi ngày đó thật là thống khổ, không ai thực sự quan tâm ta, chiếu cố ta, bản thân luôn phải xem chừng sắc mặt của người khác, khi đó ta thậm chí cho rằng có lẽ về sau thì mình vẫn phải một mình cô độc, nhưng dù sao ta cũng….
28 Khi mặt trời lên cao nàng mới rời giường, tối hôm qua nghe xong kế hoạch tương lai của Liễu Húc, nàng phiền lòng đến nỗi không chợp mắt được, mãi cho đến tờ mờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
29 Mắt Tú Hoa thấy nàng dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng cũng thả lỏng, thoải mái thiếp giấc theo; hai người vẫn ngủ say, không biết qua bao lâu, một bóng đen đi vào trong phòng, thẳng tiến đến gần các nàng.
30 “Không phải!” Nàng đánh nhẹ vào ngực hắn. “Liễu Húc, bất cứ cái gì chàng cũng toàn bộ trao hết cho ta, ta chỉ sợ… không thể trao ra được nhiều giống chàng; có điều ta cam đoan, nếu chàng muốn gì, ta nhất định sẽ cho, chỉ là…cái gì từ từ đến sẽ đến, rồi một ngày ta sẽ giống như chàng, trao cho chàng tất cả, chỉ hy vọng chàng nên kiên nhẫn một chút nữa, ta cần một chút…thời gian, chàng sẽ không để ý điều này chứ?” Không lẽ nếu hắn nói câu “Chúng ta phải sinh hài tử”, nàng liền phải nằm trên giường cùng hắn làm việc đó chứ? Nàng còn cởi mở được đến như vậy đâu.
31 Ba tháng sau — “Thái tử đã chết?” Vẻ mặt Liễu Húc như không thể tin được. “ Nô tài vừa nghe được tin liền chạy đến báo Cửu gia. ” Thái Bình quỳ gối đáp.
32 Nhuận Ngọc đi đến đại sảnh, nhìn thấy hắn đang ngồi nhắm mắt trầm tư, nàng nhẹ nhàng bước qua, đứng trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hắn vẫn nhắm mắt, cánh môi khẽ mở “Bổn vương đang nghĩ….
33 “Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì? Ta không hiểu. ” Nàng không phải là người muốn làm hoàng đế, thì tại sao lại phải cảm thấy đáng tiếc? “Nếu bổn vương thật có thể ngồi lên ghế hoàng đế kia, nàng tất nhiên sẽ trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ nàng không cảm thấy tiếc chút nào sao?” Ánh mắt của hắn thập phần sắc bén, không bỏ qua bất cứ biến chuyển nào trên gương mặt của nàng.
34 “Không tệ nha! Lão Cửu, đệ không đem binh mã mà cũng dám vào đây sao?” Liễu Nguyệt lên tiếng trêu chọc, bộ dáng hắn vẫn là làng nhàng cẩu thả. Liễu Húc không để ý tới, chỉ hỏi, “Phụ hoàng đâu rồi?” Không ai đáp lại hắn.
35 Ngày hai người thành thân – Đầu đội khăn hỉ, Ôn Nhuận Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường. Tú Hoa cẩn thận giúp nàng sửa sang lại áo quần thêm lần nữa rồi nhắn nhủ với nàng, “Ngọc chủ nhân, người cần giữ bình tĩnh, tỏ vẻ ung dung một chút, cần phải phát huy hết bản lĩnh trong người, nhất định phải nắm chặt Cửu vương gia trong tay, làm ngài vĩnh viễn không thể rời khỏi người.
36 Sau khi hai người thành thân nửa năm – “Hắn vẫn chưa về sao?” “Vẫn chưa, nghe nói gần đây Cửu gia tập trung dạy bảo tiếu hoàng đề. ” Nàng vừa dùng xong bữa tối: “Giáo huấn? Sao vậy? Tiểu hoàng đế lại phạm lỗi sao?” Gần cả tháng nay nàng không hề thấy đến hắn, nói đúng hơn là, từ khi thành thân đến nay, không ngày nào thấy hình bóng hắn, nếu không phải đi thâu thêm thì cũng là rất khuya mới về, trời còn chưa sáng lại vội vàng ra đi.
37 “Ý của nàng là…. . nàng không cần bổn vương, cho dù ta có rước thêm bao nhiêu thê thiếp nữa vào cửa thì nàng cũng không để ý sao?” Hắn thật muốn một phát bóp chết nàng.
38 “Có bổn vương nhúng tay vào thì sao có thể xảy ra vấn đề gì. ” “Nhưng mà các huynh đệ khác của chàng…” Nàng cẩn thận chọn lựa từng chữ. Hắn vừa nghe qua đã biết nàng muốn ám chỉ lão Tam, lão Tứ, cùng lão Ngũ, hắn cũng không muốn giấu giếm nàng nên nói thẳng, “Bọn họ đều đang bị cầm tù.
39 “Cái gì?” Nhuận Ngọc không tin nổi mà reo lên. “Chúc mừng Ngọc chủ nhân, đại phu vừa nói người thật sự đã mang thai cho nên dạo gần đây mới thường xuyên cảm thấy choáng váng, và nôn mửa.
40 “Nghe nói… nàng đang sinh khí sao?” Liễu Húc tiến vào phòng, miệng vừa cười vừa hỏi. Hai tay nàng đang ôm má chống cằm, ngồi tựa vào bàn, không buồn để ý đến hắn.