Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành Chương 195: Chương 193
Chương trước: Chương 194: Chương 192
Editor: Dungpro.
Giang hồ là một nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, đồng thời cũng là nơi các loại cực phẩm liên tiếp xuất hiện.
Ở đây sẽ có người hiền lành, thần y lương thiện, cũng sẽ có thủ đoạn cổ quái, thay đổi thất thường, không phân rõ chính tà quỷ y. Ở đây sẽ có người quên mình vì người khác, làm đại hiệp, cũng sẽ có kẻ tiểu nhân tư lợi hèn mọn.
Cái danh hiệu Tặc Hầu này đại khái là năm năm trước truyền ra, khi đó hai huynh đệ Hoa Hoa không phải người gặp người ghét như vậy, thậm chí còn rất được khen ngợi. Bởi vì đầu tiên bọn họ danh tiếng thành công vì hành động vĩ đại, nhất định lột sạch một ác nhân tiếng tăm lừng lẫy lúc đó. Bọn họ là kẻ trộm, đạo tặc, còn là kẻ trộm linh hoạt như con khỉ khéo léo vậy.
Ngay từ đầu không có ai biết bọn họ có hai người, bọn họ cũng cố ý giấu diếm, bằng vào vậy dung mạo ngụy trang trở thành một người, lấy mọi người chơi đến xoay quanh, sở dĩ truyền tới xưng hào cũng chỉ là Tặc Hầu, cũng không phải là song tử Tặc Hầu.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, thời gian lâu dài bản tính của con người sẽ bại lộ, huống chi hai huynh đệ Hoa Hoa căn bản cũng không có ý định ẩn dấu bản tính.
Bọn họ không chỉ trộm của kẻ ác, mà người của danh môn chính phái cũng không buông tha, ngay cả là quân tử nổi danh, bị bọn họ đụng phải, cũng sẽ không chút do dự đùa bỡn lấy hết một phen.
Không sai, nhất định lấy hết! Lấy hết!
Đây là nguyên nhân người trong giang hồ thống hận Tặc Hầu!
Bọn họ là kẻ trộm không chỉ có lại trộm tiền tài của các ngươi, còn có thể cởi quần áo của ngươi, làm rối loạn kiểu tóc của ngươi, thật giống như con khỉ ngang bướng cố chấp đến mức không thể tưởng tượng, nếu không phải chơi đùa ngươi đến mức khiến cho ngươi phát điên cũng là chờ đến lúc ngươi phẫn nộ không chịu được nữa, bọn họ mới thản nhiên nhẹ nhàng cầm túi tiền của ngươi đi, lột ngươi đến mức chỉ còn lại có một cái áo lót, hoặc là một cái tiết khố, hoặc là ném bộ y phục của ngươi ném vào một chỗ nào đó, lúc tâm tình tốt, sẽ trả y phục cho ngươi, hay là ném vào một nơi không cách xa chỗ của ngươi, ví dụ như ... Ngoài cửa sổ, xà nhà, mái hiên......
Hành động như vậy tự nhiên rất dễ đắc tội với người khác, huynh đệ Hoa Hoa cũng không phải ngốc, gặp phải người rất bối cảnh và năng lực, bọn họ sẽ chọn nơi có ít người ra tay, làm cho đối phương phát điên nhưng bởi vì không người khác thấy, cũng sẽ không nảy sinh oán hận không chết không thôi với hai huynh đệ, vì mặt mũi của mình cũng không đem sự tình nói ra ngoài, sau cùng cũng chỉ có thể tức giận mắng huynh đệ Hoa Hoa trong lòng, nghĩ thầm ngày nào đó gặp lại bọn họ phải hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận.
Như vậy, xưng hô ban đầu là Tặc Hầu dần dần biến thành Tiện Hầu, đồng thời khiến cho phần đông người giang hồ cam chịu.
Tiện Hầu, thật con mẹ nó là hai Tiện Hầu tử!
Người trong khách điếm hoặc không nói gì hoặc phẫn hận nhìn huynh đệ Hoa Hoa lộ ra nụ cười hèn hạ, người dẫn đầu mười mấy bị lột quần, hận không thể xé tan hai cái miệng cười đến đáng ghét của hai huynh đệ.
"Ca, lâu rồi không được nghe cái ngoại hiệu này rồi nhỉ?" Hoa Nhị cảm thán nói với Hoa Nhất.
Hoa Nhất gật đầu, biểu tình rất là hoài niệm, "Rõ ràng mới chỉ có nửa tháng mà thôi, lại cảm giác như đã nửa năm thậm chí một năm không nghe thấy."
Hoa Nhị nhìn trời, thiếu chút nữa rơi lệ, "Thật thoải mái nha, bị người tức giận mắng hèn hạ, gọi Tiện Hầu, khiến ta có một loại cảm giác đặc biệt thoải mái tự do."
Khóe miệng mọi người giật một cái, hai huynh đệ này không phải thật sự có bệnh chứ nhỉ!
Hoa Nhất gật đầu lần thứ hai, "Khó có được lúc cao hứng như thế, cũng không cần tiếp tục trêu đùa bọn họ nữa ." Lời này của là thật tâm, bọn họ là thật cao hứng.
Bọn họ không phải là thích bị người mắng, chẳng qua người khác đặc biệt mắng không phải cho thấy bọn họ càng lợi hại sao, mắng chửi người chẳng phải những người đó đặc biệt nghẹn khuất sao! Chủ yếu nhất là, đám người kia căn bản là không cách nào lý giải vì sao bọn họ đi theo Thánh Tôn, đè nén nội tâm cuồng bạo sinh động, cố gắng biến biểu tình trên mặt thành trở thành hình dạng cứng nhắc, là sự dồn ép khổ sở đến mức nào.
Bởi vậy, bọn họ cần phát tiết, cần có vị thuốc để điều tiết tâm tình và cuộc sống.
Mọi người trong khách điếm vì một tiếng Tiện Hầu, khiến bọn họ có thể trở lại nửa tháng trước, chính là lúc còn đang ngao du giang hồ, hai kẻ trộm tiêu sái, cũng không phải nhất thời hứng thú lo lắng nhầm người, muốn đi đùa giỡn đối phương lại bị đối phương đùa bỡn lại, cởi y phục người khác lại bị người khác cởi y phục, sau cùng ngay cả cuộc sống tự do cũng bị tước đoạt ...: Editor: Hai cái vỏ quýt dày bị móng mèo nhọn lột. Ka ka.
"Chơi rất vui sao?" Câu hỏi nhàn nhạt cắt đứt mạch suy nghĩ của hai huynh đệ Hoa Hoa.
Thân thể Hoa Nhất và Hoa Nhị đồng thời cứng đờ, nụ cười xảo trá trên mặt tan rã so với thuỷ triều xuống trên biển còn nhanh hơn, hóa thành sắc mặt cứng ngắc như đá.
"Thiếu gia, đây là chúng ta kiếm được tiền tài, đang chuẩn bị nộp lên cho ngài." Hoa Nhị phản ứng nhanh chóng lấy túi tiền trong tay trình lên.
Hắn vừa nói chuyện vừa quay đầu lại nhìn Thánh Tôn, thấy Thánh Tôn cầm trong tay một cái chậu đồng, biểu tình càng thêm cứng ngắc. Đây là ... Đây là, làm cái gì vậy à? Loại việc khó như cầm chậu đồng này, vỗn dĩ không nên xuất hiện trên người ngài được không!
Hoa Nhất rõ ràng cũng giật mình.
Biểu tình của hai huynh đệ một lần nữa thống nhất.
Thánh Tôn lại hoàn toàn không phát hiện, nhìn lướt qua túi tiền trong tay bọn họ, vẻ mặt có một tia chán ghét vứt bỏ, "Tự cầm đi mua kẹo đi."
Sao ngài lại biến chúng ta thành trẻ con mà dỗ chứ! Hai huynh đệ Hoa Hoa khóc không ra nước mắt, ngay cả tức giận cũng không có can đảm tức giận, còn thưa dạ xác nhận, tự thôi miên mình đây là thiếu gia săn sóc, phải cảm kích phải cảm kích, đừng luống cuống nghìn vạn lần không được luống cuống.
"Chơi đủ rồi thì làm việc, chuyện gì cũng phải khiến ta tự mình động tay, vậy còn cần các ngươi làm gì?" Thánh Tôn nói khẽ dạy bảo, lại còn rõ ràng trau chuốt mẫu mực hết mức.
Hoa Nhất và Hoa Nhị bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bọn họ không nhận ra đối phương chỉ thuận miệng ôn hòa dạy bảo, nếu nói lời 'Còn cần các ngươi làm gì' tuyệt đối là uy hiếp, uy hiếpchết người!
"Nô tài biết sai!" Hoa Nhất nói.
Hoa Nhị nói tiếp: "Thiếu gia có gì dặn dò?"
Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Khách điếm cách âm không tốt, quá náo nhiệt lại ầm ĩ nạp mẫu nhi."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hoa Nhất và Hoa Nhị liên tục gật đầu, những người ở tầng một của khách điếm cũng không ít người gật đầu theo. Bọn họ cũng không ngốc, tự nhiên hiểu rõ lời này của Thánh Tôn lời này nói với hai huynh đệ Hoa Hoa, mà còn nói với toàn bộ người trong khách điếm khách.
Trước đấy Thánh Tôn dùng vũ lực uy hiếp, hơn nữa hai Tiện Hầu nổi danh đã lâu đều ở trước mặt hắn biểu hiện nơm nớp lo sợ, lập tức khiến cho người trong khách điếm hiểu rõ Thánh Tôn này quả nhiên không phải người dễ trêu chọc —— Người trước mắt dang vô cùng mạnh mẽ hoàn toàn không có ai chống cự được, nhượng bộ là đúng.
Thánh Tôn nói xong cũng không nhìn phản ứng của bọn họ, nghiêng đầu hỏi tiểu nhị đang run rẩy đằng sau cây cột: "Lấy nước nóng ở đâu?"
"À?À!" Tiểu nhị sợ hãi sững sờ, mới ngẩng đầu nhìn đến Thánh Tôn liền lập tức cúi đầu, liền vội vàng nói: "Khách quan muốn nước nóng cứ nói, chúng ta đưa lên, không cần khách quan tự mình ra tay ..."
“Dẫn ta đi ." Thánh Tôn không để ý đến tiểu nhị tiếp tục nói.
Tiểu nhị nuốt nước miếng một cái, lập tức nghe theo.
Từ lúc Thánh Tôn bưng đồng chậu cùng tiểu

Xem tiếp: Chương 196: Chương 193.2