41 Lần này Minh Dũng không dám nạy nắp quan tài ra nữa. Câu chuyện của Minh Khánh gieo vào trong gã một nỗi sợ hãi mà đến gã cũng không nhận biết được.
42 Trong giờ phút nguy cấp, Minh Khánh nghe thấy một tiếng 'méo', rồi một con hổ màu đen lao ra ngậm lấy cổ áo của hắn giữ hắn lại. Minh Khánh cả người bị nhấc lên không khung, phần chân nằm bên trong, phần đầu nằm bên ngoài đường hầm tăm tối của ngôi mộ.
43 Trên đường trở về, chưởng môn phái Thiên Cầm mới kể chuyện phía dưới cho ba người nghe. Thì ra sau khi xuống dưới, bọn họ tìm đủ cách để phá hủy chiếc quan tài.
44 Từ đêm đó Minh Khánh không nhắc lại chuyện đó nữa. Hắn biết tính Minh Dũng, nếu sư huynh đã không muốn nói thì nhất định sẽ không lộ ra một từ.
45 -“Mi là thợ nuôi quỷ phải không?” Nghe câu này của My, Lê Tấn biết mình đã bị lộ. Gã vẫn cắm cúi ăn, không hề trả lời cô. My tức quá nắm lấy cổ áo gã kéo lên làm gã đánh rơi bát cơm: “Tên khốn này.
46 Con đường chạy qua làng dường như đã không có người và xe đi lại từ rất lâu rồi. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng. Không ai nhớ những người cuối cùng đi khỏi làng vào lúc nào.
47 Minh Khánh chưa kịp trả lời thì ông Quân đã đẩy cửa bước vào. Hắn không kịp ngăn ông lại. Việc này nằm ngoài dự kiến của hắn. Một dự cảm bất thường bỗng chiếm lĩnh cả tâm hồn và thể xác Minh Khánh.
48 Sau bức màn, một bóng người hiện ra, ôm lấy Minh Khánh. Đó là Lê Tấn. Một tay gã giữ chặt lấy cổ, máu tươi vẫn đang phun ra tung tóe.
49 “Trên trời cao có mây trôi lặng lẽ. Và để cho những ngày dài trở nên bất tận. Cánh hoa có nở, ngọn cỏ có dài?Để cho cánh gió thơm ngọt ngào hương đồng xanh.
50 Trong bóng tối ngọn lửa đen sẫm từ đôi mắt của con quỷ phun ra ào ạt. Những tia lửa chồm lên như sóng xô bờ, muốn ăn tươi nuốt sống Minh Khánh.
51 Thiên nhãn mở ra rồi, con đường Minh Khánh đi thuận lợi bình an đến không ngờ. Ngày đi đêm nghỉ, hắn tới đầm Nhất Dạ sớm hơn dự kiến gần một ngày.
52 Minh Khánh bước đi dưới phố. Hắn ngó qua những ngôi nhà với dáng vẻ kỳ quái, những tấm biển bên ngoài với đủ các loại hình thù, kiểu dáng và màu sắc.
53 Thỏa thuận xong và đóng tiền cho quản lý khu chợ, Minh Khánh ung dung ngồi viết lên tấm biển trước gian hàng của mình. “Cần đổi tà vật thông thường lấy tà vật vĩnh cửu.
54 Bữa cơm chiều diễn ra thật nhanh gọn. Cả Minh Khánh và bà Mun mồm mép đều dính đấy mỡ vẫn thòm thèm nhìn mấy cái đĩa sạch trơn.
55 Minh Khánh tiến lại gần. Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thị lang bộ Hình Vương Đình Hải. Không hiểu là do sợ hãi hay tức giận, khuôn mặt của ông ta xám xịt.
56 Nếu như nói việc đâm kiếm gỗ cũng thành giết người là việc ngoài ý muốn thì tiếng thét của nạn nhân khiến Minh Khánh cực kỳ tò mò. Tại sao một kẻ bị quỷ ám lại có thể hét lên một tiếng đầy ma lực như vậy.
57 Sáng hôm sau, quan thị lang bộ hình Vương Đỉnh Hải quyết định rút quân khỏi ngôi chùa cổ. Mặc dù rất không cam lòng nhưng quan phải thừa nhận rằng con quỷ trong chùa lợi hại vượt quá sức tưởng tưởng của quan.
58 Tiếng tụng kinh buổi sáng sớm đánh thức Minh Khánh. Hắn vươn vai ngồi dậy. Đinh Quý vẫn còn đang ngủ say, miệng còn ngáy o o. Sáu vị cao nhân đắc đạo vẫn ngồi xếp bằng như đêm qua.
59 Cư Phiền đạo trưởng đỡ Minh Khánh ngồi xuống. Thân hình hắn mềm nhũn như bị lấy hết sức mạnh. Cư Phiền đạo trưởng tháo hồ lô bên hông ra, đưa cho Minh Khánh.
60 Trong đại điện tiếng tụng kinh vẫn đều đều vẳng ra ngoài. Minh Khánh kiếm một chỗ cách xa đại điện, ngồi xếp bằng giữa trời nắng, miệng lẩm bẩm đọc Tịnh Tâm chú.