341 Ba con sâu cái kiến giết người đoạt bảo chỉ trong chốc lát liền bị Sở Nam diệt đi hai con. Chỉ còn lại tên lão đại, lúc này đã choáng váng rồi. Hắn lấy pháp bảo ra, vũ kỹ chỉ mới thi triển được một nửa thì hai huynh đệ của hắn đã chết rồi, hắn nào còn dám càn rỡ, sắc mặt tái mét, người này cũng là người dứt khoát, biết mình không phải đối thủ cho nên cũng không nghĩ đến chuyện tại sao đối phương cũng là Võ Quân mà lại chênh lệch lớn đến như thế, trực tiếp quăng pháp bảo trong tay ra, “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
342 - Thiên Nhai Chỉ Xích…. Lúc nam tử tuấn tú hét lớn, người còn cách mấy chục mét, chữ “Xích” vừa dứt thì kiếm đã đến trước mắt Thiết Thương Hùng, mắt thấy sắp đâm vào hốc mắt Thiết Thương Hùng, thì Thiết Thương Hùng dùng một chân đưa lên chặn tại mi tâm, hơn nữa thân song thủ cũng ngưng kết sơn thể, chỉ trong nháy mắt đã thành một tầng thổ giáp chắn trước mắt.
343 Hai mươi người xung quanh Thiết Thương Hùng còn chưa kịp từ trong chấn kinh trở lại bình tĩnh. Trận hình lớn nhất của bọn hắn, át chủ bài mạnh nhất của bọn hắn, sư thúc là Võ Vương sơ cấp lại bị chật vật đến như vậy.
344 - Là ai đánh ngươi thành bộ dạng này?Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Vũ Hạo dốc toàn bộ khí lực, chỉ về phía tên cầm bích lục kiếm, sau đó mới đem những câu dọa nạt của bọn chúng nói với Thiết Thương Hùng, cái gì mà lột da lấy mật, chém chủ nhân ngươi thành bảy khối, đều nói ra.
345 Trong nháy mắt bạch phát lão giả thấy Sở Nam lấy trọng kiếm ra thì trong đầu liền xuất hiện một truyền thuyết liên quan đến nó, biết thân phận người trước mặt, vậy nữ nhân sau lưng hắn khẳng định là Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, con gái của chương môn.
346 Lục Dục, sắc, hương, vị, thanh, xúc, pháp. - Trảm Lục Dục!Bạch phát lão giả vừa thi triển chiêu thức, Sở Nam liền không còn cảm giác gì nữa, không ngửi thấy mùi máu tươi, không nhìn thấy thân ảnh Tử Mộng Nhân, không nghe thấy âm thanh hô giết, ngay cả trọng kiếm trong tay phảng phất như không có…Sở Nam giống như đứng một mình trong thiên địa, cảm giác đột ngột này khiến hắn sững sờ.
347 Bạch phát lão giả sử xuất ra Trảm Lục Dục đã là quá sức, giờ phút này hắn liều mạng muốn sử dụng Trảm Thất Tình, càng là hữu tâm vô lực. Mà Khai Thiên Liệt Địa thức thứ ba của Sở Nam cũng đã chém đến.
348 Một đôi huyết nhục đảo một cái, phảng phất như phiên vân phúc vũ. Tiếp đó chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng leng keng vang lên, bảy thanh kiếm đều bị giữ trong tay Sở Nam, khẽ dùng lực chấn một ái, bảy thanh kiếm thoát khỏi tay chủ nhân, nằm trong tay Sở Nam.
349 Bạch phát lão giả muốn kéo Sở Nam chết cùng, nhưng hắn bây giờ đã trọng thương, không thể thi triển Trảm Thất Tình hay Trảm Lục Dục, về phần Trảm Lục Dục thì cho dù có thi triển ra cũng không có tác dụng.
350 Đêm đã khuya, một đoàn lửa cháy rực rỡ. Xung quanh ánh lẳ là ba người một thú, Thiết Thương Hùng và Vũ Hạo đều dưỡng thương, khôi phục nguyên khí, Tử Mộng Nhân cầm lấy một khối thượng phẩm nguyên thạch, củng cố cảnh giới Võ Tướng sơ cấp vừa mới tấn thăng, Sở Nam ở bên cạnh không ngừng cung cấp nguyên lực, Tử Mộng Nhân nhất cử trùng phá bức tường chắn, tiến nhập cảnh giới Võ Tướng sơ cấp.
351 Sau khi Thiết Thương Hùng khôi phục bảy tám phần và Tử Mộng Nhân ổn định cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, thì nhóm người lại lên dường, về phần Vũ Hạo thì lại không nằm trong đội ngũ này.
352 Lúc này, Vô Không lão tổ đã biết tin tức Thủy nguyên bổn tinh ở trên Băng Viêm đảo, bởi vì hắn dù sao cũng là Võ Vương, cho nên có được tin tức này cũng tương đối dễ dàng.
353 Một quyền của Sở Nam hướng về phía ngực Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ liều mạng chịu trọng thương cũng muốn đánh nát đầu Sở Nam, hai nắm tay của hắn đã ngưng tụ thành hình cầu.
354 - Phát huyết thệ còn chưa đủ, không đủ để ta tin tưởng ngươi!Nghe thấy lời này của Sở Nam, Vô Không lão tổ nhíu chặt mày, nhất thời không nghĩ ra còn biện pháp nào mới có thể khiến Sở Nam tin tưởng, lại nhìn thấy sát cơ trong mắt Sở Nam, vội vàng nói:- Ta tuyệt đối thật tâm, huyết thệ không đủ thì ta còn có thể phát tâm thệ, độc thệ,….
355 Tự đoạn một cánh tay, tự khoét một con mắt. Vô Không lão tổ do dự, hắn biết rõ những lời hắn nói lúc trước sẽ bị trừng phạt, nếu như hắn không đáp ứng thì kết cục khẳng định là tử vong.
356 Sở Nam để Vô Không lão tổ làm như vậy hiển nhiên là để xóa bỏ nguy hiểm vì trảm sát tên tronwgr lão của Kiếm Trảm Phái, tình cảnh Vô Không lão tổ và hắn rời thành có rất nhiều người nhìn thấy, trong lòng bọn chúng chắc chắn cho rằng một võ giả tu vi Võ Quân sẽ chết trong tay Võ Vương, Sở Nam cũng thõa mãn suy nghĩ của bọn họ, sự chú ý của Kiếm Trảm Phái lên hắn sẽ bị triệt tiêu, ít nhất một thời gian dài sẽ như vậy.
357 Công bằng mà nói, hình tượng hán tử râu ria của Sở Nam lúc này thật sự không xấu, trái lại còn có vài phần hình tượng nam nhân. Thế nhưng, trong mắt những người ở đây, hắn không chỉ xấu mà còn là rất xấu.
358 Trúc Hâm nhìn kẻ đã đả thương mình, trong mắt đầy oán hận, không đợi Sở Nam trả lời thì nàng đã nói:- Tuế Hàn sơn trang không có gì để mượn hết. Sở Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói:- Ta có thể trả một cái giá lớn.
359 Lần thứ nhất đàm phán không thành công, Sở Nam để ba người Tùng Thanh suy nghĩ thêm một chút, ngày mai sẽ quay lại. Thế nhưng Tùng Thanh lại quát lạnh:- Các hạ cứ như vậy mà rời khỏi sao?- Ý của Đại trang chủ là sao?- Tuế Hàn sơn trang cũng không phải là khách điếm, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
360 Phía bên kia, Tùng Thanh nhịn đau quát:- Tiểu tử, chết đi!- Kẻ phải chết chính là ngươi!Năm ngón tay của Sở Nam như móc sắt chộp lấy cánh tay của Tùng Thanh, Long lân cản lại cổ kiếm, tiếp đó Sở Nam hét lớn:- Đưa cho ta!Tùng Thanh thoáng cái đã bị xách lên.