21 Thái y kia chiếu theo đơn thuốc trị thương của Nhạc Cẩn Ngôn, quả nhiên miệng vết thương lành rất nhanh. Thái y chậc chậc lấy làm lạ, mỗi lần đến xem bệnh cho Nhạc Cẩn Ngôn đều phải cùng Nhạc Cẩn Ngôn lý luận một phen, Lục Thận Hành ngại lão phiền, vừa thấy lão là xem thường, nếu không phải có Nhạc Cẩn Ngôn ở trước mặt thì đã sớm trói lão thái y kia thành bánh chưng ném ra ngoài.
22 Khánh vương trong lòng khó chịu nên đi dạo, trong chốc lát nghĩ đến tình trạng thê thảm của Thụy vương, trong ngực lại tràn đầy yêu thương, hận không thể thay hắn chịu khổ; trong chốc lát lại nghĩ đến Nhạc Cẩn Ngôn ôn hòa đáng yêu, trong lòng lại trìu mến.
23 Ăn cơm xong, Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành thu thập đồ đạc, Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi. ” Nhạc Cẩn Ngôn nhìn y, Lục Thận Hành liền tiến lên hì hì cười: “Vừa đến mùa đông thì tay chân ngươi lại lạnh lẽo, ta đến ủ giúp ngươi.
24
Lưu bá nhìn Thụy vương đang ngủ say, thở dài: “Trời đất, Vương gia rốt cục ngủ rồi. ” Nhạc Cẩn Ngôn liếc Lục Thận Hành, cảm thấy kinh ngạc. Lưu bá nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, lại nhìn Lục Thận Hành, muốn nói lại thôi, Nhạc Cẩn Ngôn biết lão sợ Lục Thận Hành, nói: “Lưu bá, sư đệ của ta sẽ không làm xằng bậy, ngươi muốn nói gì sao?”
Lưu bá thở dài một tiếng, nói: “Nhạc đại phu, từ sau đêm đó ngươi đi, Vương gia liền bị sốt lại không chịu uống thuốc, may mà hoàng thượng tới khuyên nên hắn mới uống thuốc, lúc này cơn sốt mới lui.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
26 Sáng hôm sau Ngô Chinh tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, mắng một câu: “Mẹ nó, cái gì mà rượu cung đình, còn không bằng Thiêu Đao Tử nhà lão Hứa ủ.
27 Phu nhân Tề Chá An vừa nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền lập tức vọt lên, lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, vội vàng vén tóc Nhạc Cẩn Ngôn xem, vừa nhìn ba cái xoáy trên đầu y, nước mắt liền ào ào chảy xuống, ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào lòng khóc lớn: “Chương Nhi, ngươi đúng là Chương Nhi của ta a!” Tề Chá An một bên run tay chân, không đứng nổi, Thụy vương dìu lão ngồi xuống, liếc Khánh vương, đều khiếp sợ.
28 Khánh vương ra ngoài phòng liền vượt qua Nhạc Cẩn Ngôn, kéo tay y hỏi: “Ngôn nhi, ngươi muốn đi đâu?” Nhạc Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ta muốn đi tìm Ngô đại ca.
29 Mặt Nhạc Cẩn Ngôn đỏ hồng lên, đôi mắt không biết nhìn vào đâu, chỉ cảm thấy tim mình đập vừa nhanh vừa mạnh, sợ bị Khánh vương nghe được liền lấy tay đè ngực lại, cúi đầu không dám ngẩng lên.
30 Lục Thận Hành đợi Nhạc Cẩn Ngôn nửa ngày cũng không thấy y về, Lưu bá gọi y cũng không để ý, nghẹn một cỗ hỏa. Ngày đông rất ngắn, mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, Nhạc Cẩn Ngôn lại vẫn không thấy bóng, Lục Thận Hành thực sự không kiềm chế được, nổi giận đùng đùng đi tìm Nhạc Cẩn Ngôn.
31 Mấy ngày nay Lục Thận Hành vẫn mệt mỏi nên Nhạc Cẩn Ngôn hỏi y vài lần, y nói không sao. Mỗi ngày Nhạc Cẩn Ngôn đều phải châm cứu phối dược, vợ chồng Tề Chá An mấy ngày gần đây cũng thường đến Thụy vương phủ, còn phải ứng phó Khánh vương, cũng không có tinh lực đi quản y, thấy y đờ người ra thì cũng không quá lo lắng.
32 Đã nhiều ngày nay Lục Thận Hành cùng Tiêu Hoài Chân trở nên thân mật, Tiêu Hoài Chân thực sự là công tử phủ hầu gia, gia giáo nghiêm cẩn, thường ngày thì đọc văn chương cẩm tú, học cử chỉ đoan chính, chưa từng ở cùng một người nghịch ngợm Lục Thận Hành, hắn cũng vẫn là thiếu niên, thấy Lục Thận Hành như vậy liền rất thích cùng y chơi đùa.
33 Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Đúng vậy. Hoa này gọi là Dạ Mị, vốn sinh trưởng ở vùng núi phía Tây Bắc, hàng năm đến tháng ba nở hoa, chỉ nở vào ban đêm, hoa màu trắng mỹ lệ, mùi hương thanh nhã.
34 Lục Thận Hành cùng Tiêu Hoài Chân đã sớm không đợi được, ngồi chờ ở đại sảnh, vừa thấy Khánh Vương cùng Nhạc Cẩn Ngôn đi vào liền ra đón, nháo muốn đi.
35 Vương Trọng Tuyên đứng ngoài hành lang, thấy Khánh Vương đi ra ngoài, bước lên chắp tay nói: “Vương gia. ” Khánh Vương kéo hắn, nhẹ giọng nói: “Trọng Tuyên cực khổ rồi, chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi.
36 Khánh vương gọi người tới dọn sạch phòng, ngồi vào đầu giường nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ngủ say, sắc mặt tái nhợt, than nhẹ một tiếng ôm lấy y, tay đỡ sau lưng Nhạc Cẩn Ngôn, chậm rãi đưa chân khí vào.
37
Vũ lâm lâm 37
13. 05.
38 Vừa là lúc hoàng hôn, Nhạc Cẩn Ngôn nửa người đều ở trong mặt nước, tóc đen ướt đẫm sau gáy, bọt nước lăn xuống trên thân thể thon dài, theo ánh nắng chiều lóe sáng trong suốt, đôi môi nóng rực, đỏ tươi ướt át.
39
Khánh vương khẽ vuốt cái mũi Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói:
“Ngôn nhi ngốc, ta không đối với ngươi tốt thì đối với ai đây. ”
Trong tay cũng không ngừng, dò dẫm trước ngực Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú nho nhỏ của y, khiến y một trận run rẩy; ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, không ngừng gặm cắn nơi cổ Nhạc Cẩn Ngôn, cảm giác Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực mềm nhũn cả người, dựa lên người hắn thở khẽ, hắn mìm cười, ngón tay dần rời xuống, dò vào trong tiểu huyệt.
40 Không thấy bóng dáng Khánh vương, trong thư phòng cũng không có, Nhạc Cẩn Ngôn đuổi theo hành lang gấp khúc, ở chỗ quẹo đụng phải một người phải lui về sau mấy bước mới vững, lúc này mới nhìn rõ là Tiêu Hoài Chân.