21 Mục Thanh Lê thân thủ chạm đến mớ tóc đen này, quả nhiên cảm giác giống như đã nghĩ, mềm mại như mây như nước. Trong lòng không khỏi cảm thán, một người làm sao có thể khó tìm lấy một khuyết điểm như vậy? Nàng vốn là đệ tử Thục Sơn, đối với những chuyện mà thuộc về cổ đại cũng xem như là quen thuộc, trong khoảng nửa khắc ngón tay liền quấn tóc đen của Quân Vinh Giác dùng bàn long trâm một lần nữa cài vào.
22 Trong phủ Bình Khang Hầu. Mục Thanh Lê về phủ một lát liền vào thư phòng tìm Mục Thắng. Mục Thắng nhìn nữ nhi trước mắt, màu tím thật tím, thần sắc trong đó đều là linh khí, làm cho người ta thích nhìn, nhất là một thân tự tin thong dong kia càng thêm làm cho hắn vui mừng.
23 Dương thành quốc đô của Đông Tống, khối đá lớn bày ra, chung quanh lầu khắc xà (nhà) vẽ, lão bản đứng trong một sạp nhỏ thỉnh thoảng thét to vài tiếng, đám người lui lui tới tới có vẻ rất náo nhiệt, phồn hoa.
24 “Tiểu thư, người nói những thứ này thật là dược liệu sao? Ta cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói qua?” Bên trong xe ngựa, Noãn Thu nghi hoặc hỏi. Bản thân nàng chính là một vị luyện đan sư, dược liệu gặp qua cũng không ít, nhưng chưa từng nghe qua những thứ mà Mục Thanh Lê nói là dược liệu.
25 Mùa hè ngày nắng chói chang, học viện Tống Thụy cũng được nghỉ hè, Tấn vương xuất ngôn làm chủ, mời ngày mai quyền quý tử nữ du ngoạn hồ Tĩnh Minh. Mục Thanh Lê thân phận không kém, đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.
26 Hồ Tĩnh Minh xem ra là được Tấn vương bao hết, cho dù hắn không bao hết, hôm nay nhiều người hoàng gia quyền quý như vậy tụ tập tại nơi này, những người khác cũng không dám đến du ngoạn.
27 Mục Tử Vi lúc này làm sao hôn mê thật, nàng thật vất vả tìm được cơ hội tựa vào trong lòng Tấn vương, lúc này đây là một cơ hội khó được, đang cao hứng nghĩ kế hoạch kế tiếp nên làm như thế nào, ai biết Quân Vinh Sanh cư nhiên sẽ nói như vậy.
28 Trời dần chiều, là thời điểm hồ Tĩnh Minh đẹp nhất. Trong thuyền bắt đầu thắp đèn lồng rực rỡ, làm toàn bộ thuyền hoa đều chiếu rõ ràng sáng ngời, trên mặt mọi người đều là vui vẻ.
29 Mục Thanh Lê lãnh đạm khóe miệng cười một chút, ngạo mạn không cùng hắn so đo, vừa mới nhàn nhã tiêu sái đến bên hắn, Quân Vinh Lâm lại quay đầu nhìn về phía hai người Noãn Thu, Hàn Xuân, âm thanh lạnh lùng nói:“Các ngươi ở đây chờ.
30 “Ngươi…… Ngươi dám đánh ta!?” Ngay cả việc tự xưng là bổn vương hắn cũng quên, Quân Vinh Lâm không thể tin trợn mắt đầy lửa giận nhìn Mục Thanh Lê. Trước đây nàng vừa sử dụng kiếm, còn dùng chân, nhưng lúc này đây là tay không tát vào mặt, còn là bị một nữ tử tát vào mặt, nhục nhã biết bao nhiêu! “Đánh ngươi? Đánh ngươi thì thế nào?” Mục Thanh Lê cười lạnh, quay người trở lại bên cạnh cái bàn, cầm lấy bầu rượu vung tay lên ném vào người hắn, mặt mày lạnh lùng nhìn gần hắn, khinh thường giận dữ nói: “Hạ xuân dược, rồi cho người đến phá trong sạch của ta, sau đó lại cố ý để toàn bộ mọi người đến xem là muốn ta xấu mặt.
31 Trưởng nữ phủ Bình Khang Hầu Mục Thanh Lê khiêu chiến An Vương Quân Vinh Lâm, đại tiểu thư từng háo sắc thế nhưng lấy danh nghĩa hưu phu khiêu chiến vị hôn phu mà mình lưu luyến si mê.
32 Vừa đi tới cửa liền thấy một thân ảnh cao lớn, chỉ đứng mà dương quang toả ra bốn phương, La Kình Thiên vẫn mặc bố y màu xám lúc sáng nay, sau lưng đeo thanh kiếm kiếm to, từng bước từng bước uy nghi mà tiêu sái tiến đến, ánh mắt quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Mục Thắng và Mục Thanh Lê.
33 La Kình Thiên liên tục ba ngày đến ở trong phủ Bình Khang Hầu, thẳng đến khi Đông Tống quốc chuẩn bị tốt dạ yến, chúc mừng trấn quốc tướng quân về nước, lúc này mới rời phủ Bình Khang Hầu, đến hoàng cung dự yến.
34 “Khụ. ” Hoàng hậu lúc này mới ho nhẹ một tiếng, trong cung điện có vẻ yên tĩnh nên âm thanh dị thường càng trở nên rõ ràng. Lại đoan trang mỉm cười nhìn Mục Thanh Lê, trong giọng nói tràn đầy sự yêu mến: “Ha ha, nha đầu Lê Nhi càng ngày càng làm người ta yêu thích.
35 “Tiểu Lê Nhi nói không sai, rất có khí thế. ” La Kình Thiên trong lòng vừa cao hứng vừa cảm khái. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn Mục Thanh Lê, một đôi mắt dạt dào ý cười xinh đẹp giống như nương nàng.
36 Một loạt tiếng bước chân cùng âm thanh huyên náo của mọi người truyền đến, trên cỏ hai người Quân Vinh Lâm cùng Mục Tử Vi không thể không nghe được. Mục Tử Vi hoảng sợ mở to hai mắt, không để ý tới Quân Vinh Lâm còn đang dây dưa, bối rối đứng lên kéo lại quần áo, chỉ thấy nàng sợ tới mức hồn cũng bị dọa cho chạy mất.
37 “Ba!” “Nương! Ô --” “Nương!? Ngươi còn có mặt mũi gọi ta nương?” Lam Tú Ngọc tay cầm lấy chén sứ men xanh quăng về phía người Mục Tử Vi, ngay sau đó lại đột ngột dừng lại.
38 Mấy ngày sau, dược đã điều phối tốt để tắm, Mục Thanh Lê cũng chỉ cách dùng cho bốn người Xuân Hạ Thu Đông và cả La Kình Thiên. Chỉ riêng Mục Thắng, hắn vốn không có tư chất tu luyện, cho rằng dùng loại dược dục (thuốc dùng để tắm) này không bằng ăn đan dược, bồi bổ từ bên trong.
39 “Nhanh chóng chuẩn bị nước ấm. ” Quân Vinh Giác phân phó xong, ôm Mục Thanh Lê trong nháy mắt rời khỏi nơi này. Vào tẩm cung, Quân Vinh Giác đem thiên hạ nho nhỏ đặt trên nhuyễn tháp.
40 Mục Thanh Lê một đường đi tới phía dưới thác nước, dưới ánh mặt trời quần áo ngày hôm qua nàng cởi để trên tảng đá vẫn còn, mỉm cười cầm quần áo lên, lúc này mới chạy về.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50