281 Chỗ cứng rắn nhất trong lòng Lăng Thiếu Nghị bị dáng vẻ của cô dần dần hòa tan, anh nâng bàn tay lên khẽ vuốt ve gương mặt cô, sau đó chuyển đến xương quai xanh khêu gợi trên người cô.
282 Thời gian lúc vui vẻ dường như luôn trôi qua rất nhanh, mấy ngày này, Dung Thi Âm tựa như một con chim nhỏ tràn đầy vui sướng, mỗi ngày đi làm từ trong đáy lòng luôn tản mát ra niềm vui khiến cô mỉm cười, có lúc còn lẳng lặng ngẩn người, sau đó sẽ là cười khúc khích.
283 Trong phòng làm việc chỉ còn có hai người Tể Bồi Diên và Dung Thi Âm, cô vội vã đem túi xách đặt lên bàn ,nói:“Mời anh ngồi!’’Tề Bồi Diên cười cười,ngồi xuống, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Thi Âm đến mê mẩn trong chốc lát.
284 Giật mình nửa ngày, Tề Bồi Diên rốt cuộc cười nói: “Tôi nghĩ tôi đã biết đáp án của em rồi!’’Nói xong , anh ta liền đứng dậy, đi ra cửa. “Viện trưởng!’’Dung Thi Âm nhẹ giọng gọi một tiếng, sau khi thấy anh ta quay đầu lại, bộ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi!’’Trong mắt Tề Bồi Diên hiện lên một tia bi thương, sau đó nở nụ cười thản nhiên:“Âm Âm, em thật đáng yêu! Tôi rất ghen tỵ với anh ta!’’Nói xong, anh ta liền bước nhanh ra ngoài.
285 Dung Thi Âm đơn thuần như vậy cùng tình yêu không toan tính làm Lăng Thiếu Nghị có một cảm giác vô lực chưa từng có, cảm giác mâu thuẫn trong lòng, vừa hạnh phúc vừa khổ sở.
286 Ban đêm có chút hơi lạnh, dù sao đến Hồng Diệp vào thời điểm này, lúc này, im lặng cực kỳ, cả nhà mọi người đều đã đi ngủ, chỉ có Lăng Thiếu Nghị không cách nào ngủ yên, anh ngồi ở sofa phòng khách, không mở đèn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn tờ báo trong tay.
287 Dáng vẻ Lăng Thiếu Nghị ngược lại nghiêm túc hỏi Dung Thi Tinh: “Rôt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô nói rõ ràng cho tôi!’’Anh khẩn trương và ân cần làm cho Dung Thi Tinh nghi ngờ, cô ta nghiêng đầu cười hỏi:“Anh thật kỳ quái nha, chỉ là một người khuân vác mà thôi, còn quan tâm tới chuyện buôn bán làm gì?’’“Cô coi tôi là người kỳ quái cũng được,tôi chỉ muốn tin tức hôm nay Lăng thị truyền ra,trừ phi là người chỉ làm việc dưới tầng chót,căn bản là không biết chuyện gì!’’Lăng Thiếu Nghị khéo léo kích thích cô ta,anh biết rõ Dung Thi Tinh rất sĩ diện,nói cô ta như vậy, cô ta tự nhiên sẽ phản kích.
288 Dung Thi Âm nghe thấy Lăng Thiếu Nghị nói như vậy, vẻ mặt quyến rũ thoáng hiện tia nghi ngờ,cô ta dừng lại động tác trên tay,lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?’’Thân phận của người đàn ông này làm cô ta thật tò mò,mặc dù anh luôn làm việc giúp ba ở của hàng bánh ngọt, nhưng từ lời nói và cử chỉ có thể nhìn ra anh tuyệt không phải người bình thường,đặc biệt khi anh nói những lời này càng làm cô ta thêm khó hiểu.
289 Lăng Thiếu Nghị lười giải thích với cô ta,chỉ hời hợt nói một câu: “Có tin hay không là tùy cô, nhưng tôi nói cho cô biết, cơ hội chỉ có một lần. ’’Dung Thi Tinh thấy vẻ mặt anh không có chút nào đùa giỡn,ngay sau đó cười duyên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mỵ lực, chỉ thấy cô ta lắc lư từng bước đi đến trước mặt anh,sau đó không đợi anh đồng ý, lần nữa ngồi trên đùi anh, cánh tay quấn quanh cổ anh,dịu dàng nói:“Tin, làm sao em lại không tin, A Nghị,anh giúp em như thế, em còn nghĩ sẽ báo đáp anh thật tốt!’’Hô hấp của cô ta trở lên rối loạn,cánh tay càng thêm càn rỡ, chậm rãi thăm dò vào trong vạt áo của anh.
290 Dung Thi Tinh không tin anh có thể không nhìn tới mỵ lực của mình như thế!Lần đầu tiên, là lần đầu tiên cô ta nghĩ muốn cùng một người đàn ông không danh không phận xảy ra quan hệ, chỉ là tình một đêm cũng tốt!Lăng Thiếu Nghị cau mày lại,từ trên cao nhìn xuống Dung Thi Tinh, lạnh lùng nói:“Tôi lặp lại một lần nữa,tôi đối với cô.
291 “Rẹt. . . . ’’Lại một tia chớp xuất hiện,ngay sau đó,cả bầu trời giống như bị nổ tung,trời đột nhiên hiện ra!Mưa lớn hơn,mưa như trút nước,giọt nước theo khuôn mặt chảy xuống cổ cô,làm ướt váy cô,nhưng cô đang đắm chìm trong cái lạnh giá bên trong cơ thể,tuyệt không quan tâm đến trận mưa,chỉ là cặp mắt nhắm thật chặt,khiến cho nước mưa tùy ý rơi xuống.
292 Tài xế gây chuyện cũng bước từ trên xe xuống, mờ mịt không biết làm sao,trên mặt anh ta cũng hiện vẻ kinh hãi,đã trễ thế này, lại còn là đêm mưa nữa,anh ta thật không nghĩ đến sẽ có một cô gái chạy tới khúc quanh đấy,còn chạy đến đầu xe của mình.
293 Biệt thự Ngự Uyển đúng như ý nghĩa của nó, là một vườn hoa nghệ thuật,kiến trúc theo kiểu nương rẫy độc đáo, xem trọng điều kiện tự nhiên,đơn giản,bằng phẳng rộng rãi đồng thời cũng sáng sủa,cấu trúc chặt chẽ và đường nét đẹp đẽ.
294 Dung Thi Âm kêu quỷ làm chị Kim suýt làm đổ bữa sáng,nhìn ánh mắt vô cùng lo lắng của cô,chị Kim trong phút chốc không biết phải làm sao,tay chân cũng trở lên luống cuống.
295 Dung Thi Âm nghe vậy,nghi ngờ trong mắt càng thêm sâu,ngay sau đó, cô giống như là nghĩ tới điều gì,duỗi bàn tay nhỏ bé ra, một lần nữa chạm tới thân thể Lăng Thiếu Nghị.
296 Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt,trong lòng Dung Thi Âm nổi lên một tia rung động,nhất là nhìn thấy bàn tay anh yêu thương bao bọc lấy bàn chân nhỏ của mình thì khuôn mặt thanh tú của cô đột nhiên đỏ lên.
297 “A Nghị, anh muốn làm gì?’’Dung Thi Âm cảm thấy có cái gì không đúng,cô luôn miệng hỏi,chỉ là ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị quá mức sắc bén, làm cô liên tục lùi ra xa anh.
298 Lăng Thiếu Nghị mạnh mẽ giống như hắc báo,hoàn toàn kiềm chế cô dưới thân,đem thân thể cô tựa lên trên tường lạnh băng. “Âm Âm, nói cho anh biết suy nghĩ thật của em, em vẫn yêu anh, phải không?’’Giọng nói của anh thật dọa người, làm Dung Thi Âm càng muốn chạy trốn!“Không.
299 Dung Thi Âm giống như búp bê bị vỡ vụn,ánh mắt hoảng sợ nhìn anh,đôi môi như cánh ve run rẩy. Tròng mắt đen của anh tràn đầy tức giận,vẻ kinh hãi và xa lạ trong mắt cô làm cho một chút nhẫn nại còn sót lại trong mắt anh tuyên bố biến mất,ngón tay thon dài ác ý vuốt ve nụ hồng trước ngực cô,hài lòng nhìn thân thể cô khẽ run.
300 Dung Thi Âm chỉ cảm thấy toàn thân sắp nổ tung. . . “A Nghị. . . ’’Âm thanh dịu dàng sợ hãi còn thêm vẻ nức nở,tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi như sắp chết,nhưng lại không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng rơi xuống,dù là vạn kiếp bất phục!Cô rõ ràng muốn anh dừng tay lại,đáy lòng lại nổi lên cảm giác không muốn!Vì sao lại như vậy?Không.