21 Mạc Tư Thần đột nhiên buông cô ra, dưới ánh đèn vàng mông lung, ánh mắt anh dường như lúc sáng lúc tối - "Tâm Tâm, trao cho anh được không?".
Mộc Tâm vòng tay ôm lấy cổ anh, không chút suy nghĩ đáp - "Được".
22 Thời gian đúng là thứ khó nắm bắt, nó lướt qua rất nhanh như một cơn gió. Bạn chưa cảm nhận được hạnh phúc, nó vốn đã theo thời gian trôi đi, chỉ còn tồn đọng lại sự đau khổ.
23 Cuộc họp cổ đổng kết thúc. Cô một mình ở lại trong căn phòng rộng lớn.
Không làm chủ được Chu thị, cô làm sao có thể trả thù được Lăng Tử Thiên đây?
Cả kế hoạch của cô, cũng chỉ vì anh mà tan vỡ.
24 Lăng Tử Thiên, anh đúng thật là tàn nhẫn!
Năm xưa, nếu không có Mạc Nhan, Lăng thị của anh làm sao có thể lớn mạnh đến mức này. Để rồi khi gặp khó khăn, anh lại nhẫn tâm xua bỏ cô ấy, à không, là nhẫn tâm giết chết cô ấy.
25 Nghe tin từ thư ký của Chu Thừa Mạc, tim cô dường như ngừng đập trong giây lát.
Đau đớn, sợ hãi hoà quyện vào làm một như muốn cướp đi sinh mạng nhỏ bé này.
26 Mộc Tâm hét lên một tiếng đầy thê lương, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía cánh cửa sáng loáng.
Ông mất rồi. Người thân duy nhất của cô cũng bị anh ta giết chết rồi.
27 "Cái gì cơ?". Lăng Tử Thiên đang ngồi đọc văn kiện, bất ngờ đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, chất giọng khẩn trương cho thấy anh quan tâm chuyện này nhiều bao nhiêu.
28 Lăng Tử Thiên lập tức nhắn lại, cơn giận của anh chỉ tóm gọn trong hai từ: "Muốn gì?".
Bên kia, khoé môi Mộc Tâm cong lên, vứt điện thoại xuống bàn, 'cạnh' một tiếng rõ lớn khiến Tiểu Phong giật mình.
29 Không khí nhộn nhịp đã dần trở thành yên ắng, đường phố đông đúc giờ đã chẳng còn một ai.
Khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc, nỗi buồn cùng nỗi đau hay sự bi thương ùa về, lấp đầy tâm trí.
30 Không biết từ lúc nào, mặt trời đã nhô lên, chiếm lấy vị trí của mắt trăng, rọi những tia nắng xinh đẹp nhất xuống dưới mặt đất.
Mộc Tâm vươn mình một cái, quay lại nhìn thì thấy giường trống không, hoá ra Tiểu Phong đã tự mình đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
31 Động tác của anh rất nhanh, chỉ trong chốc loáng đã dành được Tiểu Phong, con dao sắc nhọn trên tay Mộc Tâm cũng vì thế mà cứa vào cổ Tiểu Phong.
Vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất sâu, máu từng giọt chảy xuống, đỏ thẫm!
Lăng Tử Thiên nhìn cổ của con trai bị dao cứa, vì quá tức giận nên anh không hề đến ý đến lời nói của mình: "Mộc Tâm, cô ác thật! Nó là con trai cô đấy, sao cô có thể làm thế cơ chứ?".
32 "Tôi lấy em, căn bản chỉ vì trả thù". Lăng Tử Thiên nhìn cô, giọng nói lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự đau thương.
Mộc Tâm không đáp, vết thương kia khiến cô đau đến muốn chết đi sống lại, đến bây giờ máu vẫn còn đang chảy, mùi máu tanh bốc lên trong không khí.
33 Nói đến đây, hai mắt Lăng Tử Thiên đỏ hoe, anh giờ hệt như con thú đang bị thương, đau khổ, tuyệt vọng tất cả đều bộc phát.
Mộc Tâm không nói, cô có thể tưởng tượng được cảnh ấy nó đẫm máu ra sao?
Hoá ra tất cả đều tại cô, tại cô, vì cô, Lăng Tử Thiên mới chìm trong hận thù, không có gì có thể kéo anh lên nữa rồi.
34 Ba năm sau. . .
Trên chiếc xe BWM màu đen, thấp thoáng nghe thấy tiếng la hét.
"Ba nuôi, ba đánh sai rồi kìa". Tiểu Phong chu môi. Ba năm, một đứa trẻ ba tuổi giờ đã trở thành đứa trẻ sáu tuổi, khuôn mặt càng nhìn càng thấy giống Lăng Tử Thiên, đôi mắt to tròn càng nhìn càng giống cô.