21 Một màu tối đen như mực bao phủ lấy căn phòng của Hàn Thiên Khánh. Trên chiếc giường xám rộng lớn, anh đang nằm trầm tư suy nghĩ về một số chuyện nhưng ko tài nào tập trung nổi.
22 Tuệ Nghi mơ hồ mở mắt ra và nhìn mọi thứ xung quanh, cô đã hôn mê được gần 2 ngày rồi và trong thời gian đó thì Hàn Thiên Khánh luôn ở bên cạnh trông coi cô.
23 Màn đêm cuối cùng cũng dần buông xuống, tiếng động cơ xe gầm rú dưới sân của khu biệt thự rộng lớn rồi tắt lịm đi, báo hiệu hiệu Hàn Thiên Khánh đã trở về.
24 Đứng trước cửa phòng Hàn Thiên Khánh một lần nữa nhưng Tuệ Nghi chẳng thể nào có đủ can đảm để đưa tay gõ cửa. Cô chần chừ hồi lâu rồi cũng quyết định gõ 3 tiếng, ngay lập tức, trong phòng có âm thanh lạnh lẽo truyền ra :
- Vào đi !
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Tuệ Nghi làm ra vẻ mặt bình tĩnh và âm lãnh nhất để đối mặt với anh.
25 Tuệ Nghi hừ lạnh, giọng đã lạc đi mấy phần vì kìm nén nước mắt
- Anh là chồng của tôi đúng ko ? Anh ko thấy nực cười à ? Có người chồng nào mà vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ ko ? Anh trả lời đi !
Hàn Thiên Khánh cứng họng, anh đánh ánh mắt sang phía khác ko trả lời.
26 Tuệ Nghi cười khinh bỉ, cô thật sự ghê sợ con người anh, dám làm mà ko dám nhận trách nhiệm. Cô quay mặt đi chỗ khác, cùng lúc những giọt nước mắt tuôn rơi mang theo nỗi lòng rối bời của cô.