Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vợ Hiền Bãi Công Chương 6: Chương 3.3

Chương trước: Chương 5: Chương 3.2



Sau đó một tuần, Trác Diệu Bang ở phòng làm việc bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một người không mấy xa lạ - Ngô Hằng Xuân.

“Em đi bàn công chuyện ở gần đây, nghĩ tới công ty anh cũng ở chỗ này, đã nghĩ đến đây đòi một phần cơm ăn, không ngại nếu mời người bạn học già là anh sắp xếp ăn bữa tối chứ?” Cô ta ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, giọng nói khách khí cùng lí do hoàn toàn chính đáng làm cho người khác cảm thấy nếu từ chối lời mời của cô ấy thì đó là một chuyện cực kỳ không phong độ.

“Không ngại, nhưng mà tôi không tan làm sớm như thế, có thể làm chậm trễ thời gian ăn tối của em mất.” Anh nói nhỏ, không trực tiếp từ chối không tiếp, cũng không nói lời đồng ý, trong đầu có thể dễ dàng thấy được dáng vẻ tự tin, xinh đẹp của cô ta bây giờ.

Kể ra cũng đã một năm rồi chưa từng liên lạc với cô ta, vừa mới gặp mặt tại hội bạn cũ đã lập tức nói đúng lúc tới nơi gần công ty anh làm việc như thế, còn có cùng anh ăn bữa cơm. Thật đúng là khéo léo nha!

“Không sao cả. Em sẽ đến nhà hàng chờ anh, nếu bỏ lỡ mất bữa tối thì chúng ta đổi sang ăn bữa đêm. Đã là người lớn như vậy chắc anh cũng không có giờ gác cổng đấy chứ?” Lời này nói ra thật đúng với phong cách của cô ta, trong đó mang theo chờ đợi nhẹ nhàng mà cũng ẩn chứa sự khiêu khích không nhượng bộ.

Với sự nhận thức của Trác Diệu Bang về Ngô Hằng Xuân, cô ta luôn luôn tin tưởng vào chính bản thân mình, vừa mở miệng lập tức khiến anh không thể không đến chỗ hẹn, nếu lần này anh lảng tránh, nhất định cô ta sẽ lại tiếp tục đến tìm anh.

Anh im lặng một chút, thầm tính toán trong đầu xem đi hay không đi …

“Ở đâu?” Cũng có cùng một mức độ tự tin cao, anh quyết định sẽ không thất lễ mà đồng ý lời mời này. Anh muốn mượn việc này để chứng minh chính mình “đối xử bình đẳng” đối với người phụ nữ này, không có khả năng vì hình ảnh của cô ta mà bị ảnh hưởng, cũng không có lí do gì vì cô ta mà sợ hãi.

Lòng người đúng là có điều gì đó kỳ diệu như vậy. Trên thực tế dù đã biết rõ ràng phương hướng chính xác nhất, nhưng thường trong một ý niệm, lại tự phụ mà lựa chọn một con đường đầy mạo hiểm.

“Em chờ anh, không gặp không về”

Tám giờ rưỡi Trác Diệu Bang bước vào nhà hàng đã hẹn trước. Ánh đèn ở đây thật đẹp, không khí ấm áp, làm nơi hẹn hò của tình nhân thì rất lãng mạn. Nhưng nếu là cùng bạn học cũ ăn cơm thì dường như có chút kỳ lạ.

“Em giúp anh gọi một đĩa thịt bò bít tết Felix anh thích, năm phần chín!” Cô ta gọi người phục vụ trực tiếp mang đồ ăn lên, nhìn vào mắt anh một cách quyến rũ, nhẹ nhàng vén tóc lên bộ dạng lại càng lộ vẻ phong tình vạn chủng.

“Lần trước ở buổi họp lớp cũng chưa có cơ hội trò chuyện nhiều, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau tâm sự rồi” .

“Chúng ta có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu sao?” Anh nhìn người bạn gái cũ xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt trẻ đẹp lịch sự mang theo một nụ cười nhã nhặn. Thực ra anh không hề cảm thấy hôm trước đã bỏ qua cơ hội nói chuyện cùng cô ta.

“Anh vẫn còn trách em về quyết định năm đó ư?” Cô ta nghe được trong lời nói của anh có chút xa cách, nhưng tự cho rằng đó là phản ứng cảm xúc của anh không thể quên được cô ta, vô cùng bình thường.

“Không, chuyện này đã trôi qua rồi.” Anh nói một cách ôn hòa, nhã nhặn. Lần này gặp mặt những ngạc nhiên trước đó cũng không còn nữa, cho nên biểu hiện càng thêm thoải mái, bình tĩnh hơn.

“Thật sự đã qua rồi sao? Sáu năm tình cảm, trong lòng anh không có một chút gì lưu luyến hay sao?” Cô ta không tin, mỗi lần cô ta ngẫu nhiên nghĩ đến đều rất hoài niệm khoảng thời gian ngọt ngào, cuồng dại hai người từng bên nhau. Làm sao anh có thể không nhớ một chút nào được.

“Anh đã kết hôn”

“Em biết. Bởi vì lúc ấy em quyết định đi du học ở nước ngoài, không thể cùng anh kết hôn ngay lúc đó vậy nên anh mới cưới người phụ nữ khác” Cô ta biết anh đang giận dỗi, bởi vì cô ta gạt anh đi xin học bổng, vốn muốn nói sẽ không bao lâu nữa lập tức cùng anh kết hôn. Nhưng ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt, đương nhiên cô ta không có khả năng lựa chọn bị trói buộc sớm như thế.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Trác Diệu Bang không tệ, nhưng dựa vào điều kiện của cô ta, ai biết được ra nước ngoài sẽ có gặp được cơ hội hoặc một người tốt hơn

“Em cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn để kết hôn mà. Tôi tin tưởng với điều kiện của em chắc chắn có rất nhiều người đàn ông muốn theo đuổi” Anh cầm lấy dao và nĩa, giữ nguyên nụ cười trên mặt. Không thể nói rằng lời Ngô Hằng Xuân nói là không đúng, nhưng trong lòng lại thấy những lời nói của cô ta có chút chói tai, không hài lòng lắm khi cô ta nói đến vợ mình, thái độ giống như có phần không để vào mắt.

Bởi vì trong lòng anh, Lương Nhược Duy từ lâu đã không phải chỉ là “người phụ nữ khác” nữa rồi. Bốn năm nay cô dùng tình yêu chân thành tha thiết để đi cùng anh, ủng hộ anh. Cho dù là tảng đá cũng đã bị nước chảy đá mòn. Tình yêu của cô hoàn toàn thấm đẫm trái tim anh, làm cho anh chìm đắm vào tình yêu đó thật sâu, cũng rất trân trọng tình yêu của hai người. Vậy nên từ lâu anh đã khống chế những cảm xúc của mình, cố gắng bảo vệ, không cho phép có chút gì sai sót.

“Nếu em nói rằng, trái tim em vẫn có hình bóng anh thì sao?” Ngày hôm đó gặp lại hình ảnh khôi ngô tuấn tú, kiên cường của anh, trái tim cô ta lại rung động, nhất là khi thấy sự che chở của anh với người phụ nữ bên cạnh, càng làm cho cô không ngừng hâm mộ.

Nghe thấy vậy, anh nở một nụ cười thật lòng.

“Bởi vì trong lòng có tôi vậy nên mới ra nước ngoài không đến nửa năm em đã ở chung với người đàn ông khác hay sao?” Anh vốn không hề muốn nói ra những lời nói khiến người khác khó chịu như vậy, nhưng dường như Ngô Hằng Xuân này rất muốn biến anh thành thằng ngốc, trước mặt anh lại diễn vở kịch hư tình giả ý như vậy, thật sự làm tổn hại khẩu vị của anh.

“Đó là… Bởi vì anh không bên cạnh em, em thấy rất cô đơn. Nếu lúc đó anh nói rằng sẽ nguyện ý chờ đợi em, em đã không cảm thấy cô đơn như vậy” Cô ta thay đổi không sai, hơn nữa còn là vì tình thế có chút bất đắc dĩ.

“Xem ra đó là lỗi của tôi rồi! Thật xin lỗi, vậy tối nay em hãy ăn nhiều một chút, coi như là lời xin lỗi của tôi.” Anh châm chọc một cách lạnh lùng, cũng không để sự oán trách của cô ta để trong lòng.

Oán trách sao? Người nên oán trách là anh mới đúng. Năm đó anh nói không đợi, nhưng thật ra anh vẫn ôm ấp ở trong lòng một chút hi vọng mà chờ gần nửa năm, cho đến khi nghe tin cô ta vui vẻ với người khác mới rút ra kinh nghiệm xương máu, hoàn toàn tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại, anh không hiểu vì sao khi đó lại yêu cô ta đến điên cuồng, cố chấp như vậy. Nhưng lúc này nhìn người con gái trước mặt anh chỉ nghĩ đến người vợ đảm đang của mình ở nhà… A, ăn nhanh chút!

“A Bang, anh có biết đôi khi anh rất lạnh lùng và ích kỷ không? Em cũng có ước mơ của mình, nhưng anh lại muốn em từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới có được để cùng anh kết hôn, sinh con. Cuộc sống của em đâu chứ?” Tình cảm dịu dàng cũng vô dụng, cô ta vẫn cố gắng để chứng minh chuyện của mình về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trác Diệu Bang càng không có hứng thú với biểu hiện của cô ta thì cô ta càng mong muốn xoay chuyển.

“Cho nên tôi đã để em đi rồi đó thôi? Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ của em không phải do em đã từng lựa chọn không?” Anh có chút không kiên nhẫn nói, cảm thấy tâm tình ăn bữa cơm này đã bị phá hỏng.

Cô ta nói rất đúng, có lẽ anh ích kỷ và không biết suy nghĩ cho người khác. Mà cô ta cũng giống vậy, cho nên cuối cùng bọn họ đều vì kiên trì với lí tưởng của riêng mình mà quyết định chia tay hai đường. Nói ngắn gọn, hai người bọn họ thật sự không thích hợp với đối phương, may mắn là lúc đó bọn họ chưa kết hôn.

“Anh vẫn còn ở trong căn phòng kia sao?” Ban đầu là nói chuyện bất lợi cho cô ta, cô ta nhanh chóng chuyển đề tài.

“Tại sao không?”

“Nơi đó kết tinh tâm huyết của chúng ta, có chứa rất nhiều kỉ niệm của hai ta. Em nhớ rõ anh đã cho em đổi rất nhiều bản thiết kế, hai ba ngày đầu còn chạy đến đó giám sát tiến độ thi công, còn đặc biệt tìm người chế tác những đồ gia dụng em thích…” Cô ta đắc ý nhớ lại những đồ nội thất màu trắng, đại diện cho tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô ta.

“Hiện tại nơi đó với em đã không còn chút gì liên quan cả, mong em không cần nghĩ đến nó làm gì.” Anh ăn bít tết, thái độ rất lạnh nhạt.

Cô ta chịu đủ rồi! Không nhịn được mà nổi giận—

“Người phụ nữ kia có cái gì tốt hơn em? Chẳng lẽ chúng ta kết giao với nhau sáu năm lại không bằng việc anh chỉ quen biết cô ta một tháng?” Ngày đó cô ta cố ý thăm dò, nghe nói hai người họ kết giao chưa đầy một tháng lập tức quyết định kết hôn. Hơn nữa người phụ nữ kia chẳng qua cũng chỉ là một bà nội trợ tầm thường đến cực điểm, lớn lên lại không có gì xuất sắc, điều kiện về các phương diện đều thua xa cô ta rất nhiều.

“Thời gian không quan trọng, vấn đề lại càng không phải là việc ai tốt ai xấu, mà là cô ấy thích hợp với tôi hơn em. Trong vài năm qua cô ấy đã làm cho tôi những việc mà em ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cũng không có khả năng nỗ lực làm cho bất cứ người nào. Tôi thật may mắn khi chính mình đã gặp được cô ấy, cũng rất quý trọng cuộc sống như bây giờ. Cho nên em hãy đi tìm một người đàn ông thích hợp với em đi”. Anh giải thích một cách tương đối bình tĩnh, không thể bỏ qua sự hi sinh mà không hề oán trách, không cần hồi đáp của vợ mình, cũng không còn cần thiết mang ra chứng cớ chứng minh với một người ngoài. Gặp lại bạn gái cũ, ngược lại càng khiến cho anh tin tưởng vợ mình chính là món quà ông trời ban cho.

Hiện nay đối với anh mà nói, đã không còn ai có thể sánh với Lương Nhược Duy.

“A Bang, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa hay sao?” Cô ta nhỏ giọng mềm mại, trong lòng thật sự đang có cơn giận dữ, giận dữ bất bình!

“Không phải chuyện gì cũng có thể lại có cơ hội một lần nữa, bỏ qua chính là bỏ qua.” Bọn họ đã sớm kết thúc, sẽ không lại có “bắt đầu”.

“Ai nói không có, chỉ cần anh nguyện ý—“

“Hằng Xuân, như vậy không giống em chút nào cả” Anh nhắc nhở cô ta hãy tự trọng, lời anh muốn nói đã rất rõ ràng rồi.

Cô ta nắm chặt dao và nĩa, một nhát dao cắt miếng thịt bò còn máu, đưa vào miệng diễm hồng, cùng với rượu vang đỏ tươi…

Chia tay năm năm, lần đầu tiên cô ta không thấy không đành lòng cũng cũng không cam lòng…

Người đàn ông trước mặt này vốn thuộc về cô ta!

Loading...

Xem tiếp: Chương 7: Chương 3.4

Loading...