Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Vợ Hiền Bãi Công Chương 18: Chương 7.2

Chương trước: Chương 17: Chương 7.1



Trác Diệu Bang khó chịu nhìn biểu cảm thờ ơ của cô, trong lòng khó tránh khỏi lại bị thương tổn, nhưng vẫn không buông tay muốn thu hồi quyết định của cô.

"Vậy em muốn anh làm như thế nào? Anh phải làm cái gì mới có thể để cho em tin tưởng chân tình của anh, tha thứ sai lầm của anh?" Anh tin tưởng chỉ cần bản thân thành tâm sám hối, chắc sẽ có một ngày cô "Phá băng".

"Không cần lại đến tìm em, nhìn thấy anh thì cảm thấy phiền lòng." Cô nhìn cũng không nhìn anh, cảm thấy bản thân cũng sắp chịu không nổi anh tới gần không chút nào tránh lui như vậy, khiến cho chiếc mặt nạ ra vẻ kiên cường, lạnh lùng, cứng rắn của cô tràn ngập nguy cơ, không nghĩ ra khối thương thế này của anh làm hại trái tim làm sao còn có thể nhảy lên vì anh, bởi vì những lời này của anh mà sinh ra dao động không nên có. . . . . .

Cô quay đầu bước đi, chạy trối chết dường như rời xa người đàn ông đáng sợ này.

"Chờ một chút." Anh bắt lấy cô, còn có rất nhiều lời nói muốn nói cùng cô.

"Buông tay." Cô quay đầu hung hăng trừng, giận sức lực của chính mình không lớn bằng anh.

"Anh tuyệt đối sẽ không buông tay của em." Anh nhắc lại quyết tâm bắt cô quay về.

"Em nói anh buông tay!" Cô tức giận đánh mu bàn tay anh, mới không muốn nghe loại lời nói mê hoặc lòng người này.

"Nhược Duy. . . . . ."

"Anh đang làm cái gì! Mau buông cô ấy ra." Một thanh âm đột nhiên xen vào.

Trác Diệu Bang phân tâm nhìn người đàn ông tiến đến phía bọn họ kia, Lương Nhược Duy thì thừa cơ tránh thoát.

"Người này ở quấy rầy em sao?" Tên kia đồng nghiệp nam lần trước đưa cô về nhà đứng ở bên người cô, một mực tư thế của người bảo vệ.

Lương Nhược Duy nhất thời không hiểu được nên đáp lại như thế nào, bởi vì chồng cô thật là đang "Quấy rầy" cô không sai, nhưng lại không phải cái loại này quấy rầy đồng nghiệp nam tưởng . . . . . .

Trác Diệu Bang nhăn mày nhìn chằm chằm cái tên gọi anh "Người này" kia, vốn tâm tình đã đủ buồn quả thực lại nghẹn ra một phen lửa giận. . . . . .

"Muốn anh giúp em báo cảnh sát hay không?" Đồng nghiệp nam thấy dáng vẻ của cô một mặt muốn nói lại thôi, nghĩ rằng cô khẳng định là bị sợ hãi.

"Không! Không cần." Cô vội vã khéo léo từ chối ý tốt của đồng nghiệp, cũng không muốn vì việc nhỏ này lãng phí tài nguyên xã hội, càng lo lắng chủ tịch của "Xây dựng Hoa Dương" nếu vì loại sự tình này mà vào cục cảnh sát, chỉ sợ sẽ dẫn tới chú ý của truyền thông, đối với anh và công ty đều sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực.

"Em không cần sợ tôi, tôi có thể giúp em làm chứng, người này mỗi ngày đều đến công ty quấn quít lấy em." Trải qua vài ngày quan sát, đồng nghiệp nam đã đem Trác Diệu Bang trở thành biến thái cuồng theo dõi rồi.

Mà bởi vì câu này, ánh mắt thù địch của Trác Diệu Bang cũng cháy rừng rực, nghĩ rằng hôm nay không thể không giới thiệu rõ ràng thân phận của chính mình , làm cho đối phương biết ai mới là Hộ Hoa Sứ Giả chính thức của cô, những người khác đều khỏi phải nghĩ đến tới gần vợ của anh một bước! Bằng không không cần báo cảnh sát, tên kia hẳn là tương đối nhanh trực tiếp gọi 119!

"Thật sự không cần, vừa rồi anh ấy đã đáp ứng em về sau sẽ không lại đến rồi." Cô một chút cũng không muốn đem việc nhà náo loạn nha!

"Ai nói tôi ——"

"Mời anh lập tức rời đi, đừng nữa xuất hiện tại nơi này gây ra sự quấy nhiễu cho em đi." Cô quay đầu trừng mắt người đàn ông giống như muốn gây chuyện kia, lửa giận nghiêm trọng cũng không phải là đang nói đùa .

Trác Diệu Bang không nói nữa, nắm chặt nắm tay tụ đầy tức giận, sắc mặt như sắt, chỉ vì cô nói anh sẽ gây ra sự quấy nhiễu cho cô. . . . . .

Cho nên, cô là thật sự cảm thấy anh "Quấy rầy" cô ư?

"Ngại quá, có thể nhờ anh đi cùng em đến trạm xe bus phía trước không?" Cô vội vã dời đi sự chú ý của đồng nghiệp, hóa giải cục diện bế tắc làm người ta khẩn trương này.

"Anh đưa em trở về cũng được, như vậy tương đối an toàn."

Lương Nhược Duy vốn muốn khéo léo từ chối, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ làm Trác Diệu Bang tức giận không muốn lại nhìn thấy cô, lập tức thay đổi chủ ý.

"Vậy thì làm phiền anh, cám ơn." Cô không chỉ có đáp ứng, còn cười đến vui vẻ, đi vừa nhanh vừa vội, ước gì sớm rời xa dáng vẻ của anh.

Sau lưng luôn luôn có một ánh mắt nóng rực đi theo, cô đi được một đoạn đường rồi cũng có thể cảm giác được. . . . . .

Anh hẳn là tức điên thôi? ! Cô đoán cảm xúc của Trác Diệu Bang lúc này, cũng không dám quay đầu liếc mắt một cái xác nhận, rõ ràng ý định muốn chọc anh tức giận, lại không hiểu tại sao sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của

anh, ngực tràn ngập một nỗi buồn phiền khó giải.

Trác Diệu Bang nhìn bóng dáng của vợ cùng đồng nghiệp nam càng đi càng xa, trì trệ nghiêm trọng cũng không phải căm hận ngút trời, mà là buồn bã ưu thương............

Cô biết rõ anh không thích cô đi xe của người đàn ông khác, vì sao còn muốn đồng ý để người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa cười đến mặt mày hớn hở?

Hiện tại là mùa đông a! Cô không có khả năng là thật sự di tình biệt luyến* đi !

*di tình biệt luyến: yêu một người rồi không yêu nữa mà yêu người khác.

Trái tim của anh đột nhiên co rút đau đớn, lập tức lại phủ định khả năng này đi, cảm thấy vợ anh cũng không phải loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, dễ dàng thay lòng này, anh cũng hiểu cô hơn tất cả mọi người.........

Không đúng, cẩn thận ngẫm lại cô kỳ thực cũng không có chân chính chú ya tìm hiểu qua cô ấy, chỉ là biết cô đơn thuần thiện lương, sống vô tư đày đủ, thì cô luôn bị lợi dụng cũng càn được tôn trọng, có quyền lợi được quan tâm, cho rằng cung cấp chi phí ăn ở cho cô chính là chăm sóc cô, đối tốt với cô, nhưng ở phương diện tình cảm, anh lại keo kiệt giống như một nô lệ, chẳng những quan tâm sơ sài, ngay cả cô thích ăn cái gì, dùng cái gì cũng không biết.......

Anh suy sụp mà kêu lên, đột nhiên cảm thấy thất bại ngay cả anh cũng rất khó tha thứ cho bản thân, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gió lạnh quét qua, bước chân của anh uể oải rời đi, trái tim dường như bị đúc bằng chì nặng nề.......

Buổi tối hôm sau, Lương Nhược Duy công cộng liền xoa xoa bàn tay rét run, bước nhanh về phía chỗ ở, muốn làm gia tâng nhiệt độ cơ thể nhờ vận động, làm cho thân thể ấm lên.

Đi đến trước cao ốc, cách một đoạn cự ly ngắn, cô dường thấy bóng dáng của một người rất giống Trác Diệu Bang đang từ cao ốc đi ra, vừa nhìn thấy cô thì cúi đầu đi về một hướng hác ---------

“Đứng lại!” Cô chạy lên phía trước khiển trách. Người nọ quả nhiên là Trác Diệu Bang.

Sáng nay anh không có tới đứng làm vệ binh, tan tầm cũng không xuất hiện dưới sảnh công ty, cô còn tưởng rằng anh đã nản lòng triệt để, sẽ không lại đến tìm cô, không nghĩ đến bây giờ anh lại chạy tới nơi này, hơn nữa nhìn thấy cô thì nóng lòng né tránh, hay là ----------

“Anh lại chuồn êm đến nhà của em sao?” Cô thở phì phò hỏi, hận bản thân vẫn là không đổi đi mật mã cửa, lại lại tin nhầm sự thành thật của anh. Kết quả anh có vài cái chiều khóa dự phòng a?!

“Không phải! anh không có đi lên, chỉ cầm vài thứ đặt ở phòng quản lí, muốn bọn họ chuyển cho em” Anh vội vàng phủ nhận, làm sáng tỏ bản thân không có xâm nhập không gian riêng tư của cô, chỉ đi đến đại sảnh tầng 1 mà thôi.

“Vậy anh lén lút làm gì, vừa nhìn thấy me bỏ chạy rồi hả?” Bộ dạng này thật khả nghi, đối chiếu với thái độ nghênh ngang thời gian trước của anh, thật sự rất khó làm cho người khác tin tưởng.

Anh buồn bã nhìn cô một cái, giọng nói mang theo sầu não nói:” Em nói nhìn thấy nha thì phiền lòng, anh không muốn làm cho em càng chán ghét anh”

Cô lăng ngốc, nhớ tới ngày hôm qua bản thân đã nói qua lời nói dối đả thương người này, trong lòng chợt thấy chua sót, cũng cảm thấy hổ thẹn với phỏng đoán nhỏ nhen vừa rồi của bản thân này.. .. .. .

“Dáng ve của anh lén lút như vậy cũng thật đáng ghét, em không gọi anh không cần lại đến tìm em rồi” Cô thẹn quá hóa giận hung dữ với anh, thật sự chán ghét người đàn ông hại cô trở nên như thế.

Vẻ mặt anh chán nản, lo sợ cô tức giận này của anh, ngược lại làm cho trong lòng cô cảm thấy không tốt, có loại cảm giác tội lỗi vì bắt nạt. Nếu anh thể hiện giống như một người đàn ông tụ cho là đúng, cô còn tương đối có thể yên tâm thoải mái trách tội anh, càng dễ dàng dứt bỏ đi đoạn tình cảm này.

“Bởi vì thời tiết rất lạnh........”

“Không cần lại nói em cái gì thời tiết không tốt, về sau 1 năm 4 mùa em cũng không muốn gặp anh! Anh mau cút đi! Cút........” Cô cố gắng nỗ lực đến phút cuối cùng mà nổ não, dùng hết toàn lực diễn xuất dáng vẻ vô tình, không lương tâm, không lẽ phép, chờ đợi một lần dọa anh chạy mất, chấm dứt tai họa về sau.

Trác Diệu Bang giật mình nhìn chằm chằm dáng vẻ kích động úa nóng nảy này, trên mặt cứng lại không có chút tức giận, ngược lại tỏ ra một chút cười chua sót.

“Đã biết, em mau vào đi thôi, anh đi” Anh cố gắng cười tươi tạm biệt cô, đáy mắt dịu dàng mang theo sự buồn bã bi thương nhàn nhạt, bóng dáng cô đơn chậm rãi chuyển vào trong bóng đêm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 19: Chương 7.3

Loading...