Vợ Hiền Bãi Công Chương 5: Chương 3.2
Chương trước: Chương 4: Chương 3.1
Lương Nhược Duy bị chồng hôn môi ở nơi đông người làm cho có chút ngượng ngùng, vẻ mặt ngọt ngào tiến sát vào lòng anh, cũng không còn muốn tiếp tục truy cứu chuyện gì nữa. Một lát sau cô đi đến cửa phòng hóa trang, đẩy cửa ra –
“ Mấy bạn vừa mới thấy gì không, vợ anh ấy và Hằng Xuân ăn mặc rất giống nhau nha, có thể đúng là tình cũ khó quên với bạn gái trước không?” Một người phụ nữ hỏi người bạn bên cạnh.
“Có khả năng nha. Dù sao thì hai người bọn họ cũng kết giao nhiều năm như vậy, Diệu Bang vẫn chưa từng mờ ám với người phụ nữ khác như vậy thì biết anh ấy có bao nhiêu cố chấp với chuyện tình cảm rồi” Một người mẹ đang thay tã cho con trả lời.
Diệu Bang! Lương Nhược Duy ở ngoài cửa phòng nghe được tên chồng mình, cơ thể lập tức tự động đứng lại, lỗ tai cũng tự động mà lắng nghe, chăm chú theo dõi câu chuyện bên trong phòng.
“Đáng tiếc Hằng Xuân không biết đang suy nghĩ cái gì, người đàn ông đẹp trai, si tình, lại có tiền như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai. Vậy mà cô ấy lại có thể không tiếc mà bỏ qua , một mình ra nước ngoài nghiên cứu! Mấy bạn xem vợ anh ấy bây giờ thật hạnh phúc, phu nhân chủ tịch toàn thân trên dưới đều là quần áo hàng hiệu, giá đến hàng trăm vạn…”
Mấy người phụ nữ bình phẩm về trang phục hàng hiệu của Lương Nhược Duy, nói cô và Hằng Xuân dù mặc tương tự nhau nhưng cô vừa đẹp đẽ, lộng lẫy mà cũng không mất đi vẻ đoan trang, tao nhã, lịch sự, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, xét về phương diện phong cách và tuổi tác vẫn là hơn một chút…
Có điều là những lời khen lúc này lại không có cách nào khiến Lương Nhược Duy ở ngoài cửa cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại câu kia…
“Nhưng nếu chồng cô ấy cùng bạn gái cũ vẫn còn tình cũ khó quên, tình cảnh của cô ấy cũng rất thê thảm.”
“Có gì mà thảm! Người như chúng ta vất vả làm việc mấy tháng trời mới mua được một bộ quần áo hàng hiệu mới là thảm. Chồng mình thấy mình muốn đi dự họp lớp cũ cũng không thèm trông con hộ mình, giống hệt với tên tiểu quỷ mình sinh ra...” Người phụ nữ thay tã mới cho con, tiếp tục phàn nàn với bạn học cũ về điều không tốt của chồng mình.
Lương Nhược Duy lặng lẽ lùi lại, cho đến khi mấy người phụ nữ kia rời khỏi phòng hóa trang. Cô mới bước vào một mình, đứng trước tấm gương lớn nhìn bộ lễ phục trên người mình và mái tóc dài được xõa tung …
Hoàn toàn chính xác, cô mặc rất giống Ngô Hằng Xuân, cho nên ngay cả khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cô đã thấy cảm giác rất quen thuộc…
Vì sao anh ấy lại không thừa nhận với cô chuyện hai người đã từng kết giao?
Trong lòng Lương Nhược Duy xuất hiện một dấu chấm hỏi, không rõ vì sao chồng mình phải cố ý giấu diếm mình sự thật rằng anh ấy đã từng kết giao với Ngô Hằng Xuân. Cô cũng không phải là người phụ nữ nhỏ mọn như vậy, cho dù có chút kinh ngạc vì anh đã từng nói chuyện yêu đương với bạn học nữ, nhưng cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà ăn dấm chua (ghen tuông) quá mức mà trở mặt với anh. Vì sao anh không nói….
Chẳng lẽ! Thực sự là tình cũ khó quên như người phụ nữ kia nói!?
Cô nhìn người trong gương, nghĩ đến việc anh tặng bộ quần áo, trang sức này, lúc mới kết hôn anh cũng từng nói những lời như thích cô nuôi tóc dài. Trong lòng cô bỗng xuất hiện nỗi khó chịu, sợ hãi âm thầm chiếm giữ ở ngực, sợ hãi có phải cô chỉ là người thế thân cho kẻ khác không. Vậy bốn năm nay trong mắt chồng cô rốt cuộc cô có phải là “cô” hay không?
Những người phụ nữ kia nói đúng, chồng cô là người đàn ông cố chấp, từ trước đến nay đối với việc chính mình nhận định anh sẽ làm cho tới cùng, sẽ không thay đổi. Như vậy đối với một đoạn tình cảm lâu năm của bọn họ, đương nhiên cũng sẽ là—
Không! Sẽ không, nếu anh đã không quên được người con gái đó, thì tại sao anh lại cưới cô về làm vợ. Hơn nữa cô nhìn lại khuôn mặt mình… Mặc dù kiểu tóc, trang phục của hai người giống nhau nhưng ngoại hình, chiều cao, giọng nói, thậm chí cả một nét tính cách của hai người cũng không có chút gì giống nhau. Nếu anh muốn tìm một người để thay thế thì cũng tìm một người có điều kiện bề ngoài giống cô ấy mới đúng.
Đúng vậy, nhất định là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Anh tặng cho cô mấy thứ này chắc hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi. Dẫu sao mấy thương hiệu kia cũng phổ biến, các xu hướng thời trang thịnh hành theo mùa cũng rất dễ được sử dụng rộng rãi. Cho nên nếu đụng áo, đụng túi, đụng giày (áo, túi, giày giống nhau) cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, cô không cần phải vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng, bị sự hoài nghi làm rối trí.
Về phần chồng mình lại che dấu tình yêu trong quá khứ… Nhất định là do anh lo cô bối rối, thay cô suy nghĩ…
Đúng, như thế này mới là sự thật! Lương Nhược Duy nhìn người trong gương tự kêu gọi sự tin tưởng, loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng. Tự nói với mình là phải tin tưởng chồng mình, không được tùy tiện ghép tội cho anh.
Con người cô có nét nữ tính hiền lương thục đức mĩ đức truyền thống (có tài đức, nhân phẩm tốt đẹp, hiền thục), hơn nữa người phụ nữ đang trong tình yêu cũng tự lừa mình dối người một cách ngu ngốc, cho dù nhìn thấy chín bằng chứng trước mắt cũng tin vào bằng chứng lớn nhất trong tim mà cho ra kết quả tin tưởng .
Đi ra khỏi phòng hóa trang, cô trở lại bên cạnh chồng mình với vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Anh còn tưởng em bị rơi xuống bồn cầu mất rồi” Anh trêu đùa nói, cảm thấy dường như vợ anh biến mất rất lâu.
“Chồng à, anh có yêu em không?” Cô năm lấy tay anh đặt câu hỏi.
“Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?” Không phải là ở trong phòng rửa tay cô đã nghe được lời ra tiếng vào gì đó đi!
“Bởi vì em yêu anh” Cô cho câu trả lời một cách trực tiếp.
“Anh cũng vậy” Anh nhìn khuôn mặt tươi cười trong trẻo của vợ, âm thầm thở ra một hơi, nghĩ rằng cô chẳng qua là đang làm nũng. Nhưng anh cũng thấy thật thích thú khi cô bịn rịn không nỡ rời xa, ỷ lại vào mình như vậy.
Tình yêu mà vợ anh dành cho anh luôn cuồn cuộn không dứt, anh luôn thu nhận toàn bộ, hơn nữa còn cảm thấy hài lòng mà hưởng thụ.
Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Lương Nhược Duy cảm thấy rõ ràng mình không đủ hài lòng đối với câu trả lời của chồng.
Tại sao anh lại không thể trả lời “Anh cũng yêu em” cơ chứ? “Anh cũng vậy” nghe qua giống như chỉ là sự thừa nhận bị động, suy cho cùng cũng không thể làm cho người ta thấy ấm áp, kiên định trong lòng.
Cô nhìn chồng mình một cách âu yếm, bỏ qua trái tim cùng những tiếng vang trống rỗng kia. Cô tin tưởng rằng hai người họ chính là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý) mà yêu nhau, chỉ là anh không biết cách bày tỏ tình yêu trong lòng mình mà thôi.
Cô mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng vào niềm tin của chính mình.
Ở bên khác, có một ánh mắt từ trong đám đông luôn tập trung nhìn theo từng hành động của hai vợ chồng cô.
Xem tiếp: Chương 6: Chương 3.3