41 Tốc độ thuyền lớn vẫn nhanh như vậy, mấy tiếng sau thì đã đưa Sở Vũ về lại trong dòng sông đó.
Khoảnh khắc từ đại dương về trong dòng sông đó, Sở Vũ có cảm giác như đi xuyên không gian và thời gian.
42 Tề Hằng lập tức ngớ người, ngay sau đó hắn đi tới với vẻ mặt như thường.
“Tiêu sư huynh!”
Thái độ của hắn rất thân mật, trên mặt mang theo nụ cười.
43 Mũi của Tề Hằng tuy còn hơi vẹo nhưng trên khuôn mặt trẻ con đó hầu như cười tươi như hoa!
Tiêu sư huynh, huynh thật là một sư huynh tốt! Yên tâm ra đi nhé, sau này đệ nhất định đốt nhiều vàng mã cho huynh!
Nhất định giúp huynh ở bên đó làm một phú ông, không phải lo về cái ăn cái mặc!
“Ha ha ha ha!”
Hắn quả thực khó mà khống chế được sự vui mừng trong lòng, không nhịn được mà cười lớn lên.
44 Trước mặt Sở Vũ có ba bốn cọng sen vàng, hắn nhè nhẹ thò tay ra cẩn thận kéo từ trên mặt nước xuống một cọng hoa sen, sau đó nhẹ nhàng bẻ đài sen chứa hạt sen ở trên đó xuống rồi cất vào trong túi.
45 Tiêu Trường Thanh cảm thấy bản thân quả thực xui xẻo tám đời.
Ông ta tìm kiếm rất lâu trong cụm cung điện này nhưng lại không thể vào được căn phòng nào cả.
46 “Thật đó Sở Vũ, em không biết cảnh đó hoành tráng như thế nào đâu, ha ha ha, chị buồn cười chết mất thôi!”
“Suýt chút nữa cười nhăn cả mặt rồi!”
“Cười đến nỗi khóc luôn rồi!”
“Tề Hằng nhìn thấy Tiêu sư huynh thì muốn liều mạng với huynh ấy, cản cũng cản không được, chị cảm thấy hắn đã phát điên rồi!”
“Trong miệng cứ nói gì mà Tiêu sư huynh gài bẫy hắn hại hắn, muốn Tiêu sư huynh đền mạng.
47 Sở Vũ liếc tên gián điệp một cái: “Ta là người như vậy sao?”
“Đúng!”
“Mấy ngày không bị đánh ngươi ngứa ngáy rồi phải không?”
“Anh, nói đùa thôi, lần này thu hoạch thế nào?”
Tên gián điệp vẫn đê tiện như vậy, Sở Vũ cũng yên tâm hơn.
48 Tối đó, Sở Thiên Hùng trong buổi tiệc rượu chuẩn bị xuất hành ngày mai uống có hơi nhiều, khi có người hỏi đến Sở Vũ thì ông ấy vô tình tiết lộ ra một vài điều.
49 Tên gián điệp tự chiếm một chỗ ngồi ở sát bên Sở Vũ nhưng làm ra vẻ không quen, nhắm mắt dưỡng thần ở đó.
Tên này tuy rất đê tiện nhưng vẫn phân rõ được nặng nhẹ.
50 Quả nhiên, một anh chàng mặc áo màu xanh bên cạnh người thanh niên nhẹ nhàng mở lời: “Lạc Viễn, đủ rồi. Bọn họ đã muốn chết thì cần gì phải ngăn cản?”
Người thanh niên Lạc Viễn mặc áo dài trắng lắc lắc đầu: “Bọn họ không có tư cách vào!”
Một cô gái dung mạo xinh đẹp nói với vẻ mặt cay nghiệt: “Không biết lợi hại, bọn họ muốn vào thì cứ để cho họ vào đi!”
Lạc Viễn nhìn những người đó một cái, sau đó thở nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 26