41 - Mạnh bà, có phải khu hoa bỉ ngạn ở xa lắm không? Thiện Nhất đã đi lâu như vậy?
Nguyên Khải lo lắng bật dậy từ chiếc ghế gỗ. Mạnh bà khuấy canh đều đặn.
42 - Không định tìm ra nguyên nhân mà dễ buông bỏ? Cô đúng là làm ta quá thất vọng.
Lưu phán quan đột nhiên xuất hiện sau bao ngày vắng mặt. Đáy mắt của cô hiện lên tia kinh ngạc.
43 Yêu giới.
Lưu phán quan đưa cô và Nguyên Khải tới Yêu Giới. Mã Khắc thì ở lại địa phủ để dò la tin tức. Khi vừa bước qua ranh giới của yêu tinh, Lưu phán quan yểm phép lên người cô và Nguyên Khải.
44 Ông chủ quán với gương mặt cáo tinh hằm hằm sát khí nhìn cô. Diêm La bình tĩnh nhai 3 viên kẹo hồ lô, nó hơi lùi lại phía sau lén lút chĩa bàn tay ra truyền chân khí vào sau lưng cô.
45 Mụ già chống gậy đưa tay chỉ thẳng vào mặt của cô. Cái gì chứ? Tân nương?
Cả sống lưng của cô buốt lạnh. Cô lập tức ném quả cầu đỏ trả lại cho Nguyên Khải.
46 Diêm La từ bao giờ xuất hiện trước mặt đám người hoa tinh. Nhìn thấy thằng bé, ánh mắt hoa tinh tràn ngập kinh ngạc.
- Mai Mai? Bà còn nhớ tôi chứ?
Khóe miệng Diêm La hơi nhếch.
47 Tại Uyển Yêu cung,
Mọi thứ xung quanh trang hoàng rất đẹp. Tất cả rực rỡ như một khu rừng nhân tạo. Hoa cỏ bốn mùa nở rộ tươi tốt. Bên trong rất yên tĩnh và thoải mái.
48 Cô theo tên thuộc hạ của Yêu Vương đến đúng chỗ lúc trước bị rơi vào Yêu Giới. Đến nơi, hắn biến mất. Cô nhìn quanh thấy Nguyên Khải đứng đằng xa vẫy tay.
49 Địa phủ được trang hoàng lộng lẫy. Đâu đâu cũng là tiếng chúc mừng cười giòn giã của chúng âm hồn mừng đại hôn của Diêm Vương.
Tại phòng của Tân Nương.
50 Đôi mắt phượng của Diêm Vương đỏ đậm. Thân hình cường tráng lộ rõ, những hạt nước từng giọt chảy xuống bờ ngực rắn chắc. Diêm vương dường như vẫn thản nhiên mà từ từ bước lên khỏi mặt nước.