21 -Anh xuống rồi hả? ngồi vào ăn sáng đi – cô thấy anh từ lầu đi xuống, mỉm cười nói-Ừ, em cũng ngồi xuống ăn đi – anh cười-Ừ, mà hôm nay mới thấy anh cười đó nghen – cô trêu-Ăn lẹ, không nhịn đấy – anh thu lại nụ cười nói-Biết rồi, xí – cô nói, mặt phụng phịu, anh chỉ biết lắc đầu với cô, trẻ con gớm-Đi học thôi – anh đứng dậy***********************************************************-Hi, bye, anh đi cẩn thận nhé – cô bước xuống xe nói-Ừ em đi học vui vẻ - anh hôn lên trán cô, làm cả trường rú lên, lúc đầu khi anh bước xuống đã là tâm điểm chú ý của trường, giờ hôn cô nữa làm cả trường ồn ào hẳn lên, người ngất xỉu, người xịt máu mũi, ngừoi ném ánh mắt ghen tị khó chịu vào cô, người ngưỡng mộ, bla bla….
22 -Hey anh – cô chạy ra-Ừ, về thôi – anh nói-Ờ - cô vào xe – anh bữa nay có chuyện này nữa nè -cô lại tía lia-Chuyện gì nữa – anh ngán ngẩm với độ nhiều chuyện của cô luôn-$^^##^**^&%$# - cô kể lại chuyện của my với kiệt-Chuyện họ rồi họ sẽ có cách giải quyết, mình người ngoài không tiện xía vào đâu – anh nghe xong, cũng chỉ biết lắc đầu-Ừ cũng đúng, mà hôm nay anh nói nhiều quá nhỉ - cô nói, anh lại giật mình, cũng tại từ lúc yêu cô, anh mới cười nhiều, nói nhiều, vậy mà giờ….
23 -Tít…tít…. -Cô vơ tay tắt báo thức, rồi vào tolet thay đồ, cô đi xuống thì thấy anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi…. -Hi em, ăn sáng đi – anh nói-Hì, em biết rồi – cô hết giận anh rồi**********************************************************-Tạm biệt – cô nói-Ừ, học vui vẻ - anh cười rồi lái xe đi-Hi – cô bước vào lớp-Ừ, tới rồi hả -my cười, nụ cười phảng phất nỗii buồn-Mầy với kiệt? - cô-Không có gì đâu, mầy đừng để tâm, tao ra sau vườn – my nói rồi đi ra sau vườn của trường-Hết 3 tiết học, my không hề quay về lớp, cô thấy lạ liền đi ra sau vườn kím my, cô chợt thấy my đang nằm la liệt dưới đất, máu me bê bết, cô hốt hoảng đỡ đưa my vào viện, cô run rẩy gọi anh và kiệt-15p sau…-Sao my lại nằm viện hả, cô ấy có sao không – kiệt chạy vào bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại, hốt hoảng hỏi cô-Tôi không biết, đầu giờ my bảo ra sau vườn, nhưng hết 3 tiết trôi qua không thấy my quay lại, tôi mới đi kím thì thấy my nằm bất tỉnh ở sau vườn, máu me bê bết – cô nức nở kể-Ai lại làm ra chuyện này chứ - kiệt đấm mạnh vào tường, tuy my bảo là ngừoi xa lạ, không muốn dính liếu tới cậu, cậu cũng không gặp my trong một tuần rồi, tìm đủ cách để quên my, cậu say xỉn để quên my nhưng hình ảnh my càng rõ hơn, kiệt cảm thấy thật bất lực-Bình tĩnh đi – anh ôm cô vào lòng, nói với kiệt-Bác sĩ bác sĩ cô ấy sao rồi – kiệt chạy lại hỏi-Không sao đâu, chỉ là xây sát hơi nặng tí, nhưng không ảnh hưởng gì cả, mọi người có thể vào thăm, khoảng 5 ngày sẽ xuất viện – bác sĩ ôn tồn nói-Cảm ơn – anh lạnh lùng nói-Cả 3 người bước vào phòng, thấy my nằm trên giường với vẻ mặt xanh xao, kiệt vô cùng đau lòng, cô khóc nấc lên, anh dìu cô về nhà.
24 -Anh là Khải Kiến Minh – cẩm tú nói-Ừ, cô là cẩm tú, tìm tôi có chuyện gì – minh nói-Hợp tác – cẩm tú-Hợp tác? – minh khó hiểu-Anh muốn my, tôi muốn kiệt – cẩm tú-À tôi hiểu rồi, cô khá thâm độc – minh nhận xét-Anh tiến hành đi – cẩm tú khó chịu nói-Tôi sẽ tiến hành nhanh nhất – minh đắc ý, cẩm tú nở nụ cười độc ác, phải ả ta rất hận my, hận đến thấu xương, vì my mà kiệt ra tay đánh ả ta khi kiệt biết chính ả ta hại my, lần này ả ta sẽ giết chết my bằng mọi giá, có như thế kiệt mới về tay ả ta (t/g: mơ đi cưng)************************************************************************************************************************************************************************************-Tạm biệt – cô bước xuống xe-Ừ - anh nói rồi lái xe đi đến công ty, cô nhìn cho đến khi chiếc xe mất dấu mới đi vào lớp-Cô đi vào lớp, thấy my chưa tới, cô thấy lạ, thường thì my đến sớm hơn cô.
25 -Anh đưa cô đến nhà my, bama my đã về mấy ngày nay rồi, cô vội vàng chạy vào nhà…-2 bác, my sao rồi ạ - cô lo lắng hỏi-Vẫn chưa tìm ra con ạ - baba my buồn bã nói-Sao giờ con, liệu my có chuyện gì không? Tên khốn đó, chuyện gì cũng dám làm – mama my khóc ngất lên-Chắc không sao đâu, bác đừng lo quá – cô cũng rất lo, nhưng cố trấn an mama my-Anh đã tìm ra rồi – anh từ ngoài đi vào, nói với cô-Thiệt hả? my ở đâu anh – cô vui mừng hỏi-Dạ con chào 2 bác – anh chào bama my, baba my gật đầu-Đang ở nhà hoang đường XYZ – anh nói-Vậy sao giờ anh, để em lại đó – cô nói-Nguy hiểm lắm, theo anh điều tra, thấy ở đó có bom – anh nói-B…om…bom.
26 -Giỏi - ả ta cười nham hiểm – anh vào được rồi-My hướng đến nơi mà ả ta nhìn, có một người con trai bước vào, my cười khinh bỉ, cứ tưởng ai hóa ra là anh ta – Khải Kiến Minh-Là anh? – my thờ ơ nói-Ừ, là anh, em không sao chứ - minh đau lòng khi nhìn my bị ả ta tát ra nông nỗi đó rồi quay qua ả nói bằng giọng tức giân - sao cô đánh my?-Tôi chưa giết chết cô ta là may rồi - ả ta hất mặt nói-Cô….
27 -Hôm nay, cô đem cơm cho anh, vì cô biết anh cấp này rất bận không có thời gian để ăn…. -Cô là ai – cô bước vào thì bị thư kí chặn hỏi-Tôi tìm Minh Phong – cô nói-Cô là? – cô thư kí thắc mắc-Không quan trọng – cô nói rồi mở cửa bước vào luôn, làm cô thư kí tức điên lên, liền chạy theo-Sao không gõ cửa mà dám vào – anh cặm cụi làm việc, không ngước mặt lên-Dạ tôi xin lỗi, tại cô ta cứ đòi vào – cô thư kí vui mừng ra mặt, lần này anh chắc chắn sẽ ném cô ta ra khỏi phòng cho xem-Đuổi ra – anh lạnh lùng-Được, anh đuổi, ok em về - cô cất giọng, nghe đến giọng nói này anh liền ngoảnh mặt lên…-Em đến hồi nào thế, ngồi đi – anh dịu dàng nói-Đuổi rồi mời ngồi gì – cô giận dõi-Ấy, anh xin lỗi, ngồi đi – anh nói-Hừ - cô ngồi xuống-Cô ra ngoài – anh lạnh lùng-Dạ - cô thư kí tức giận ra ngoài, tức chết đi được mà, cô ta là ai sao anh lại dịu dàng đến thế-Em ăn đi – anh dịu dàng-Vâng – cô nói rồi ăn cùng anh….
28 -Anh cấp này bận công chuyện nhiều quá, nên cô luôn đem cơm đến cho anh, cùng anh ăn, đương nhiên cô sẽ nhận được ánh mắt căm ghét từ cô thư kí, nhưng cô cũng mặc kệ, hôm nay cũng vậy, sau khi rời công ty anh cô ghé qua một quán café….
29 -Hi, bye anh – cô -Đi học vui vẻ nhé vợ yêu, giữ sức để tối nữa đó – anh nháy mắt, mặt vô cùng gian-Tên xấu xa kia, cút nhanh – cô nói rồi bước xuống xe, tức giận đóng cửa xe cái rầm, anh cười thích thú, cái kiểu này là thẹn quá hóa giận nè (t/g: eo ơi, x...
30 -Em ăn sáng đi, rồi anh dẫn đi chơi – anh nói-Hả? đi chơi? Anh không đi làm ư? – cô kéo ghế ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi-Vậy anh hỏi em, sao em không đi học – anh nhăn mặt nói-Anh khùng hả, uống thuốc chưa, chủ nhật mà đi học cái gì – cô vừa ăn vừa nói, không biết khuôn mặt anh đã đen xì-Vậy chủ nhật mà đi làm cái gì – anh tức giận nói, cái cô này đã đãng trí mà còn chửi anh cỡ đó-Ờ he, sorry quên – cô cười giảng hòa-Em ở nhà, không đi chơi nữa – anh-Anh định dẫn em đi đâu – cô-Công viên giải trí – anh nói-Á, em xin lỗi, đi nha cho em đi đi mà – cô nài nỉ-Em mè nheo quá, được rồi đi – anh cười-Yeah, công viên giải trí ơi, ta tới đây ha ha – cô nhảy tưng tưng như con nít, anh chỉ biết lắc đầu*************************************************************-Công viên giải trí HAPPY-Cô với anh vừa bước vào lại là tâm điểm chú ý, hôm nay anh rất năng động trong chiếc áo thun trắng với quần da bò đen, áo khoác da màu đen bên ngoài, gương mặt lạnh lùng, cô mặc áo thun in hình Sơn Tùng M-tp với quần lửng màu đen, tóc buộc hờ, nhìn cô rất năng động và dễ thương……-Anh chơi trò tàu lượn siêu tốc đi – cô thích thú kéo anh tới chỗ tàu lượn-Nhà ma à – anh cãi-Không, tàu lượn – cô-Nhà ma – anh-Tàu lượn – cô-Nhà ma – anh-Tàu lượn – cô-……………………-Tóm lại, chơi tàu lượn trước rồi tới nhà ma,, sau đó xem phim, tiếp đến về nhà ngủ ok – cô nói-Cũng được – anh đút 2 tay vào túi quần-Đi mua vé đi – cô nhăn mặt-Ừ - anh đi-4 vé nha – cô nói-4 vé? – anh nhíu mày khó hiểu-Cứ mua đi,, giải thích sau – cô nháy mắt tinh nghịch, anh cũng quay đi mua-Nè – anh về, chìa ra 4 tấm vé-Ờ, ngồi đi – cô chỉ về hàng ghế đá-Sao không chơi – anh nhăn mặt-Đợi người – cô nói-Ai? – anh, cô định trả lời thì có 2 tiếng cắt ngang-Hi, đợi lâu không – my đến cười tưoi-Cũng lâu – cô cười-Sao em rủ họ - anh nhăn mặt-Đông đông cho vui – cô cười-Sao vậy? không muốn bọn này đi chung à- kiệt trêu-Nhiều chuyện, nói nữa tao đá mầy về bây giờ - anh trừng mắt-Thôi thôi, đi nào – kiệt giảng hòa, ai chớ anh là làm thiệt à….
31 -Hello chị - cô bước vào công ty anh- Hi em, em không đi học hả - cô tiếp tân- Dạ em được nghỉ - cô cười-Ờ em, em đến tìm tổng gđ hả - cô tiếp tân cười-Vâng, ảnh có trên phòng không chị - cô-Có em, em lên đi – cô tt -Vâng em chào chị nhé – cô-Ừ - cô tt cười tươi, cô tt này rất mến cô, vì nhìn cô rất tốt và dễ thương, lại lễ phép**********************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************-Ting….
32 -Hi, chào em – tuấn -Anh hẹn gặp tôi có chuyện gì – cô lạnh lùng-Em đừng xa cách thế chứ - tuấn không vui-Tôi với anh đâu quen biết, mắc gì tôi phải giữ thái độ gần gũi với anh – cô-Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi, thế cũng được xem là quen biết mà – tuấn-Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không đi con đường đó, thì tôi đã không gặp anh – cô nói-Em thật tuyệt tình, em ghét anh đến thế à – tuấn cừoi buồn-Dài dòng, vào vấn đề chính đi – cô dửng dưng-Anh muốn tụi mình là bạn – tuấn cười-Là bạn? xin lỗi, tôi không đồng ý – cô nói-Tại sao – tuấn-Bởi vì tôi không thích gặp anh, không thích tiếp xúc, cũng chẳng muốn là bạn – cô nhún vai-Anh thích em – tuấn nói, ánh mắt tha thiết-Thích tôi? Anh hiểu gì về tôi, mà bảo thích tôi – cô nhếch môi nói-Hiểu, rất rõ là đằng khác – tuấn-Nói xem – cô cười lạnh-Em là con một – tuấn-Tiếp – cô-Cha mẹ em ở dưới quê, gia cảnh em nghèo khó – tuấn-Tiếp nào – cô-Em đã có mối tình đầu, nhưng người đó đã mất – tuấn cười-Hừ - cô hừ lạnh-Và em đang quen với Trần Minh Phong – tuấn-Anh điều tra tôi sao? – cô tỏ vẻ không vui-Đúng – tuấn-Tôi cho anh biết, tôi rất ghét người khác điều tra về mình, càng ghét cay ghét đắng người khác soi mói đời tư của tôi – cô nói, rồi bỏ về, tuấn cười buồn “ nếu anh không có được em, anh ta cũng không có quyền có được em”, rồi rút máy ra gọi:-“Bắt đầu kế hoạch đi”**********************************************************-Cô đang đi về nhà,, thì “ BỤP” cô bị chụp thuốc mê….
33 -Cô bước vào phòng bệnh anh, kéo ghế ngồi xuống, cô nắm chặt tay anh…. . -Anh, xin anh đó, anh tỉnh lại đi – cô-Anh đừng có im lặng nữa, em ghét sự im lặng này của anh lắm anh biết không? Anh hãy tỉnh dậy đi, kêu em làm gì em cũng làm hết, xin anh đấy, đừng ngủ nữa – cô nói như sắp khóc-Anh nghe em nói không, tỉnh dậy cho em, xin anh mà, tỉnh dậy đi, anh bảo anh yêu em mà anh lại nằm ở đây sao, anh nói anh yêu em thì giờ chứng minh cho em thấy đi, ngồi dậy chứng minh cho em thấy đi – cô khóc-Đừng im lặng nữa mà, anh à, anh nghe em nói không? Đừng im lặng mà – cô khóc, bama anh, my với kiệt chứng kiến cảnh này thì vô cùng đau lòng….
34 -Căn nhà này, lúc trước luôn có tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc, luôn có đầy ắp những hình ảnh của anh và cô, thế mà giờ đây chỉ là sự im lặng, nỗi buồn và niềm đau, chỉ còn lại một mình cô cô đơn, cô thực sự chịu không nỗi, cô ước gì có anh bên cạnh, cô nhớ anh! Cô rút con ip6 ra gọi:-Alo, bác, con nè-“chuyện gì vậy con – đầu dây bên kia, chính xác là mama anh”-Con muốn đi ra nước ngoài – cô nói, giọng thoáng buồn-“Sao con đi vậy”-Con chịu không nỗi bác à, ngôi nhà này không có anh ấy con thấy rất lạnh lẽo, con chịu không nỗi, hức hức – cô khóc-“Con đừng khóc nữa, bác hiểu, vậy chừng nào con đi”-Ngày mai ạ-“gấp thế con”-Dạ-“Ừ tạm biệt con, mai chắc bác không tiễn con được”-Dạ không sao, bác đừng nói với kiệt hay my biết nha-“Ừ bác hiểu rồi, con ngủ ngon, mai đi bình an”-Con cảm ơn, bác ngủ ngon-“Ừ” -Cô vứt điện thoại qua bên, cô lại khóc, cô mệt mỏi thu dọn đồ đạc rồi nằm xuống, khó nhọc đi vào giấc ngủ…….
35 -Cô đang đứng trước công ty anh, đang đợi cô tiếp tân đọc tên mình, hồi hợp, lo lắng, nhói lòng, buồn bã,…. . đủ thứ cảm xúc đang hiện hữu trong cô…….
36 -An. . h…. anh…nói…gì – cô như không tin vào tai mình-Đúng, chính là Phong – đạt-Nhưng Phong mất rồi mà – cô -Nó chưa chết – đạt-Anh kể rõ ràng đi – cô nôn nóng-Thực ra: lúc đó đúng là Phong có cơ hội sống rất thấp, nên bama anh đã suy nghĩ rất kĩ lưỡng và quyết định cho Phong ra nước ngoài chữa trị, dù gì cũng có hi vọng hơn trong nước, mặc dù hi vọng đó không cao, nhưng họ tin sẽ có phép màu, nên họ đưa Phong ra nước ngoài chữa trị hết 5 năm, bama anh đã nhờ bác sĩ nói rằng Phong đã chết, để thà mọi người đau lúc đầu còn hơn nuôi hi vọng rồi lại thất vọng, nên họ mới làm ọi người tin rằng Phong đã chết, rồi âm thầm đưa Phong qua nước ngoài chữa trị, lúc đầu như tuyệt vọng, nhưng rồi phép màu cũng đến, Phong cũng tỉnh lại– đạt kể lại-Phong chưa chết thật sao? – cô mừng rỡ-Ừ, chưa – đạt cười-Nhưng sao anh ấy không nhận ra em – cô khó hiểu-À anh nhớ rồi, lúc đó bác sĩ bên nước ngoài bảo khi Phong tỉnh lại, Phong sẽ nhớ tất cả mọi người, nhưng Phong sẽ quên một người duy nhất, người mà quan trọng nhất trong lòng cậu ấy, thì ra là em – đạt buồn-Chỉ quên em thôi sao – cô cười đau khổ-Ừ, nhưng em đừng buồn, anh tin em sẽ làm cậu ấy nhớ lại – đạt động viên-Cảm ơn anh, em biết rồi, em xin phép – cô đi ra ngoài, anh chưa chết, cô mừng lắm, nhưng anh lại quên mất cô rồi….
37 -Sau khi rời khỏi công ty, cô buồn lắm nên không muốn về nhà, cô đến bờ biển, bỏ đôi guốc đi chân trần men theo bờ biển, nước biển về đêm thật lạnh, nhưng cô vẫn thấy lòng mình lạnh hơn, cô thấy thật cô đơn! Chân cô đột nhiên dừng lại, không bước tiếp, cô trông thấy anh đứng nhìn xa xăm về phía biển, 2 tay đút vào túi quần, dáng vẻ anh thật cô đơn, giống như lúc anh đứng một mình trên sân thượng 5 năm trước, đôi chân cô vô thức tiến lại gần anh, cô ôm nhẹ anh từ phía sau, anh giật mình, quay lại, không hiểu sao khi cô ôm anh lại thấy ấm áp đến thế….
38 -Anh dọn về nhà cũ, cũng chính là căn nhà cô đang ở, căn nhà anh và cô đã từng sống trước đây…anh có chìa khóa nên tự mở cổng vào, mở cửa, anh không hiểu sao khi bước vào nhà, anh lại thấy ấm áp lạ thường, giống như trước đây, anh đã từng rất hạnh phúc khi ở căn nhà này vậy, anh bất giác nở nụ cười….
39 -Em ăn sáng đi – anh cười-Ai nấu vậy – cô ngồi xuống hỏi-Em thiệt là, kém thông minh quá rồi đấy, nhà này chỉ có anh với em, mà em thì không nấu, vậy cũng thừa biết ai nấu rồi – anh nói-Vậy anh nấu hả - cô -Dạ thưa chị - anh-Xì, mà anh nói ai kém thông minh hả - cô -Em – anh tỉnh bơ đáp-Anh.
40 -Cô ra tiệm hoa để mua hoa về, đặt lên trên đầu giường của anh, đang đi cô đụng trúng một người…. -Xin lỗi – cô-Không sao – người đó cười-Ừ, vậy tôi đi – cô nói-Em lạnh lùng quá nhỉ - người đó-Ừ - cô-Làm quen nha – người đó-Tùy – cô-Tôi tên Ngô Thanh Bình, tổng gđ Ngô thị - bình cười-Phạm Ngọc Trân – cô-Anh có thể nhận em là em gái không, anh thấy thích em lắm, đương nhiên chỉ đương thuần ở tình anh trai em gái thôi – bình cười-Em gái? – cô ngạc nhiên-Ừ, sao? – bình cười-Cũng được – cô mỉm cười-Ok em gái, em nhiêu tuổi rồi – bình cười-Nếu nhận là em gái rồi, thì phải tự tìm hiểu chứ - cô cười rồi đi về bệnh viện, bình lắc đầu “đứa em gái này, thật là…… để xem anh trai xử em ra sao”.