21 Sau đêm đó, Lưu Quang không nghe thấy tiếng hát của phượng hoàng nữa.
Ngược lại, Đàm U hai ngày liên nằm trên giường, quấn kín chăn rên rỉ không ngừng.
22 Lưu Quang khẽ thở phào, cảm thấy tay chân như nhũn ra, sức lực biến đi đâu mất hết, đúng là y như say mất rồi.
Chẳng lẽ cậu bị người nào đó lây cho sao?
Hay là mệt mỏi quá sức rồi, nện không chống chịu được nữa mà đắm chìm?
Đàm U hiển nhiên rất biết nắm bắt cơ hội, hôn lên má Lưu Quang rồi tránh ra, cười: “Ngươi không tin cũng không sao, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.
23 Đầu Lưu Quang trống rỗng, mãi mới tỉnh táo lại được, tay ôm lấy mặt, không thể ngăn tiếng cười khan.
Cả đời cậu chưa từng cười như thế, cười đến khi cổ họng khàn đặc mới dừng lại được, nhưng miệng vẫn cong lên, không thể nào cản được.
24 Thích?
Cậu thích hắn sao?
Biết rõ người này có tâm tư khác thường, vẫn không nhịn được mà sa vào sao?
Thân thể Lưu Quang mềm như bún, chỉ nghe tiếng Đàm U quanh quẩn bên tai đã thấy trái tim run rẩy, cả sức lực cử động một ngón tay cũng không có.
25 Trái tim Lưu Quang tưởng như ngừng đập, thất tha thất thểu đi tới trước, mới dám gọi tên người thiếu niên kia: “Tử Hi…”
Phượng Tử Hi nghe thấy, con mắt khẽ chuyển động, trên mặt cuối cùng cũng có chút sinh khí, mong manh đáp: “Lưu Quang ca ca.
26 Nghe trọn lời ấy, Lưu Quang đã hiểu cả rồi.
Cậu lập tức cảm thấy thân thể đông cứng cả lại, tay chân lạnh ngắt.
Thì ra là vậy!
Cậu vẫn lẫy làm lạ, vị Nhị điện hạ tôn quý vô cùng kia sao lại vừa mắt mình? Giờ thì đã hiểu mọi việc đều có nguyên do.
27 Kể từ ngày hôm ấy, Lưu Quang còn đến gặp Phượng Tử Hi vài lần nữa.
Cậu biết mọi việc trên Huyễn Hư đảo khó mà qua mắt Đàm U được, nên mỗi lần đều vô cùng cẩn thận.
28 “Tử Hi…”
“Lưu Quang ca ca, anh tốt với em như thế, em không nỡ để anh chịu nguy hiểm. ” Phượng Tử Hi vừa nói vừa vùi đầu vào lòng la, nghiêm túc nhắc lại, “Anh nhất định phải bình an.
29 Lưu Quang biết mình không phải là kẻ lý trí, không thể thuyết phục mình bỏ đi cho được. Hơn nữa dù chân tương thế nào, cũng phải hỏi cho rõ ràng. Nên cậu ngồi yên chờ Đàm U mua đồ về.
30 “A… a a…”
Quần áo toán loạn dưới đất.
Lưu Quang toàn thân trần trụi, cài sợi tóc đen dính trên trán, thần trí đã tiêu tan từ lâu, miệng vẫn không ngừng kêu.
31 Mũi tên kia kéo theo mỗi tia sáng đỏ dài, tiếng lửa cháy rừng rực vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào đang thiêu đốt lòng người.
Chỉ nhìn, Lưu Quang đã cứng người lại, không sao thở nổi.
32 Nếu không phải là kẻ ngây thơ hay đột nhiên hóa ngốc, chỉ là không muốn nghi ngờ mà thôi. Cả người yêu mến cũng không thể tin tưởng thì thế giới này không phải là quá đáng sợ rồi sao.
33 Lưu Quang từ trong mơ tỉnh lại, cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi.
Cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, mơ thấy mình chìm trong hắc ám khôn cùng, trôi dạt trong dòng nước biển, rồi bỗng nhiên có người gọi tên cậu, cảm giác ấm áp bao bọc quanh, trước mắt dần có ánh sáng.
34 Khi cậu nở nụ cười, trong mắt như có hào quang lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng.
Bạch Thất Mộng nhìn đến ngẩn ngơ, cầm quạt gõ lên trán mình, lẩm bẩm: “Chết rồi, sau này ta nhất định sẽ hối hận.
35 Hoàng hôn buông xuống.
Vầng dương nơi chân trời sáng rực, hồ nước phủ lên mình lớp voan sương mù mỏng manh, cảnh vật bốn phía đều chìm trong một khoảng mênh mông.
36 Có tiếng ồn ào từ xa vọng lại.
Tiếng Bạch Thất Mộng gào thét ầm ầm vang đến, nghe mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ ràng gì cả.
Lưu Quang hiếm khi thấy hắn nổi giận như thế, muốn mở miệng dỗ dành, nhưng vừa nhúc nhích thì đau không chịu nổi, bất giác run rẩy cố mở mắt ra.
37 “Điện hạ?”
Lưu Quang nghẹn lại, bất giác cất tiếng gọi, mở miệng mới thấy giọng mình khản đặc, chẳng hề giống lúc thường.
Đàm U không trả lời.
Chỉ chậm rãi nâng tay, dùng bàn tay che kín mắt cậu.
38 Phượng Tử Hi lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên ấm áp vời vợi, như thể đang nhớ lại điều gì, hạ giọng nói: “Có một người trước kia vì gặp ta ở Huyễn Hư đảo, cũng chẳng cần mạng mình.
39 Dứt lời, cũng không giải thích gì, mà nhằm hướng hồ nước đi.
Đôi Uyên Ương kia vẫn đang chơi đùa trên mặt nước, nước hồ trong vắt, dưới ánh mặt trời ánh lên từng lớp lấp lánh.
40 Lưu Quang đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn.
Đến giờ cậu mới biết, tại sao ngày đó ở Hình đường Đàm U phải che mắt mình đi, cả nhìn cũng không nhìn.