21 Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Ảnh Nhiên biết bây giờ đã là ban ngày, hơi giật giật tay chân nhưng toàn thân đều vô lực, không chỉ có thể mà tựa hồ như nửa thân hình còn bị một vật nặng gì đó đè lên.
22 Thời điểm phải rời giường cũng là thời điểm xấu hổ, Ảnh Nhiên quấn quanh tấm ra giường, đỏ mặt nhìn quần áo bây giờ như một đống vải vụn rơi vãi trên mặt đất, đưa mắt trách cứ nhìn Tuyết Ưng, trong lòng có chút oán giận, làm thành như vậy rồi thì lấy cái gì để mặc đây?Tuyết Ưng lại rất hào phòng, thân thể cường tráng trần trụi nhanh chóng rời giường, chỉ hơi liếc nhìn đống vải trên mặt đất rồi quay lại nhìn Ảnh Nhiên đang cuộn mình trong tấm ra giường màu đỏ, vẻ mặt kinh ngạc hỏi “ Ảnh Nhiên, ngươi còn đau không?”Nhìn hắn trần trụi thân thể đứng trước giường, còn hỏi nàng chuyện tối qua, làm cho Ảnh Nhiên mặt càng đỏ hơn “ Tuyết, Tuyết Ưng, ngươi không có mặc quần áo”Nàng muốn nhắc nhở hắn dù sao cũng phải chú ý hình tượng một chút, dù thế nào thì nàng cũng là nữ nhân, hắn lại cứ trần trụi trước mặt nàng như thế thì không có chút lễ tiết gì cả.
23 Cho đến một ngày, khi tiến sấm đã ngừng, đẩy ra Tuyết Ưng còn có ý đồ dây dưa không dứt, Ảnh Nhiên ngạc nhiên phát hiện nhựng bức tượng điêu khắc tư thế phóng đãng của bọn họ chắc chắn là bị thiếu.
24 Cảm giác rơi xuống cũng không quá khó chịu, tựa hồ như có một ngọn gió nâng bọn họ lên, nếu nói là rơi xuống chi bằng nói là bồng bềnh, lơ lửng. Hai người dần dần bình tĩnh hơn.
25 ” Không cần sợ hãi, cũng đừng sốt ruột, cứ đi tới, vượt qua thông đạo là các ngươi sẽ nhìn thấy ta”. Âm thanh kia nhu hòa tới cực điểm, không nghe ra là giọng nam hay nữ, Ảnh Nhiên không tự chủ được mà cầm chặt tay Tuyết Ưng hơn, Tuyết Ưng cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nắm chặt tay nàng, dùng khẩu hình nói thành ba tiếng “ không phải sợ”Ảnh Nhiên gật đầu, hai người cùng đi về phía trước, dù sao nơi này đều trắng xóa, không nhìn ra cái gọi là thông đạo, đành phải nhắm hờ mắt đi tới, ngoài ra không còn cách nào.
26 Khi Ảnh Nhiên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một giường lớn trắng tinh, mềm mại nhưng xa lạ, nàng lập tức ngồi dậy, ánh mắt kinh hoàng nhìn không gian rộng lớn toàn một màu trắng, sợ hãi cực điểm liền nhảy xuống giường, la to “ Tuyết Ưng, Tuyết Ưng…”“Ảnh Nhiên, ta ở đây” nghe nàng kinh hoảng la gọi, Tuyết Ưng đang ở bên ngoài nói chuyện với Truy Mộng vội vàng chạy vào với nàng, thân ảnh nhỏ xinh đã cấp tốc vọt thẳng vào ngực hắn “ Tuyết Ưng, ngươi đi đâu vậy?”“Ta cùng Truy Mộng nói chuyện, không nghĩ ngươi sẽ nhanh tỉnh lại như vậy, đừng sợ, ta ở trong này, sẽ không rời ngươi quá xa” Tuyết Ưng ôm lấy nàng, nhìn khuôn mặc trắng bệch không chút huyết sắc của nàng thì đau lòng lại tự trách không thôi.
27 Đứng bên ngoài Huyền Cực điện, nghe tiếng khóc của Ảnh Nhiên lúc có lúc không truyền đến, tâm của Tuyết Ưng cũng mềm lại, không nghe Truy Mộng lên tiếng, sợ bản thân sẽ nhịn không được mà cúi đầu chịu thua trước nên Tuyết Ưng do dự một lát rối xoay người đi về phía Thiên điện mà Truy Mộng đã nói.
28 Rõ ràng mới rồi Tuyết Ưng còn nhìn thấy Truy Mộng tiêu sái đi trước hắn nhưng giờ chẳng thấy tăm hơi đâu, ngay cả một tia hơi thở của hắn cũng không cảm nhận được, bốn bề tối đen như mực, trong lòng nổi lên cảm giác không tốt “ Truy Mộng, ngươi ở đâu?”Không ai trả lời hắn, tâm Tuyết Ưng càng trầm hơn, chẳng lẽ Ảnh Nhiên đã nói đúng, Truy Mộng không có tốt bụng, hơn nữa hắn cũng đã nói, Huyền Cực Giới chỉ nói lý không nói tình, hắn dựa vào cái gì mà nghĩ Truy Mộng mới gặp Ảnh Nhiên một lần thì đã đối xử thân tình sâu đậm với nàng chứ?Có lẽ hắn ta cần một người thế thân mà Ảnh Nhiên và hắn lại vừa lúc tự tới nộp mạng.
29 “Ảnh Nhiên đây là trái cây đặc sản của Huyền Cực Giới chúng ta, hương vị thơm ngọt, có giảm bớt sự căng thẳng, mệt nỏi, người ăn vài cái rồi ngủ một giấc thật ngon, sẽ không còn thấy khó chịu nữa” Truy Mộng bưng một cái dĩa bằng ngọc trong suốt đi đến, trên đĩa là loại trái cây màu trắng ngà, trong suốt nhìn rất ngon miệng, tuy rằng Ảnh Nhiên chưa từng nhìn thấy nhưng cũng biết đó không phải là vật tầm thường.
30 Ảnh Nhiên chỉ cảm thấy có một lực lượng thật lớn kéo nàng đứng lên “ Ảnh Nhiên, mau, đi theo ta”“Ngươi, ngươi là ai?” Ảnh Nhiên ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi mắt đen thâm trầm, đôi con ngươi lợi hại tràn ngập đau thương và tưởng niệm sâu sắc, làm cho Ảnh Nhiên cảm thấy rất quen thuộc, lại không nhớ rõ đã gặp hắn ở đâu.
31 Ba người chậm rãi bước ra khỏi đám sương mù, không ai lên tiếng nhưng đi được hồi lâu thì Lâm Tuyết Khanh nhịn không được mà mở miệng trước “ bây giờ là ban đêm, ta lo việc Vô Ưu công tử đi cứu người, toàn bộ Hư Vô Giới đều không biết nhưng đến hừng đông mà không thấy công tử quay lại thì tin tức chắc sẽ lan truyền khắp trong giới, đến lúc kết giới của mười tám tầng thiên di sẽ mở ra, lúc đó các ngươi muốn rời khỏi nơi này không thể, cho nên tối hôm nay các ngươi phải nhanh chóng rời đi, quay về thế giới của các ngươi”“Thì ra bá phụ là lão bản tiệm vải mà Kha Yêu đã nói”.
32 Khi Ảnh Nhiên tỉnh lại thì thấy toàn thân đau nhức đang nằm trên một cái giường đơn sơ, không khỏi thấy kinh hãi, vừa mới nhỏm dậy thì thấy toàn thân đau đến mức không nhúc nhích được, nhịn không được mà phát ra tiếng rên nhưng tất cả đau đớn cũng không làm nàng hoảng sợ bằng việc không nhìn thấy Tuyết Ưng.
33 Bởi vì vết thương của Ảnh Nhiên đều là ngoại thương, hơn nữa nàng vốn là yêu tinh nên năng lực tự hồi phục mạnh hơn người phàm rất nhiều, vì vậy chỉ sau bảy ngày, thảo dược cao đáp trên người nàng đã rơi rụng từng mảnh một, để lộ da thịt trắng tuyết, hoàn hảo không một chút tỳ vết, thậm chí còn ửng hồng, làm cho Ảnh Nhiên nhìn thấy cũng ngây người, đừng nói là Tuyết Ưng, nhìn thấy càng thêm yêu thích không muốn buông tay, cứ kiếm cơ hội là sờ vuốt mấy cái mới thỏa mãn, làm cho Ảnh Nhiên vừa xấu hổ lại vừa cao hứng.
34 Ham hưởng lạc cùng kích thích, kết quả là Ảnh Nhiên bị cảm lạnh đúng như Đồng Thanh dự doán, quần áo thấm mồ hôi không được thay ra kịp thời, dọc đường còn nhiễm phải gió lạnh nên cuối cùng thì nàng bị phong hàn.
35 ” Nếu nàng là người của Tuyết Ưng tộc thì ngươi tính thế nào?”“Ảnh Nhiên, nàng ta sao có thể là người của Tuyết Ưng tộc? hơn nữa ta đã có ngươi, sao còn quan tâm tới nàng chứ?” Đáng thương cho Tuyết Ưng không hiểu vì sao Ảnh Nhiên lại tức giận, hờn dỗi như vậy.
36 Canh ba vừa qua khỏi đã nghe tiếng gõ cửa, Tuyết Ưng lập tức mở mắt, rời giường, đoán rằng người gõ cửa ngoài Đồng Thanh thì không còn ai khác. Quả nhiên vừa mở cửa đã thấy Đồng Thanh một thân bố y bó sát người, lưng đeo gùi trúc, thấy Tuyết Ưng quần áo chỉnh tề thì biết hắn đã chuẩn bị sẵn sàng liền mỉm cười “ Tuyết Ưngnhân lúc sương sớm vừa tan, mặt trời chưa lên, chúng ta xuất phát thì có lẽ hừng đông sẽ đến được đỉnh núi”“Ân, được, Đồng tiên sinh, chúng ta đi thôi”.
37 Tuyết Ưng ngưng thần đứng yên tại chỗ, lại biến thành hình người với bộ xiêm y màu trắng quen thuộc, mái tóc bạc tung bay trong gió nhìn như là tùy ý đứng đó nhưng thật ra là đang trong tư thế phòng ngự tốt nhất, dù sao thì hắn cũng không biết linh thú trong núi này thuộc loại nào, chuẩn bị tốt một chút cũng không dư thừa.
38 Vốn nghĩ buổi tối Tuyết Ưng và Đồng Thanh sẽ trở về nhưng vẫn không thấy đâu, làm cho Tiểu Vũ và Ảnh Nhiên có chút bất an, đến ngày hôm sau mới thấy bọn họ trở về mà sắc mặt cũng không được tốt lắm, càng làm cho các nàng thêm lo lắng.
39 Việc nói lời tạm biệt với cha con Đồng Thanh diễn ra rất thuận lợi. Tuyết Ưng nghe theo lời đề nghị của Ảnh Nhiên, dùng thuật đi vào giấc mộng để giả làm tổ tiên của Đồng Thanh, báo cho hắn biết sau này không cần bận tâm đế tổ huấn nữa, có thể yên tâm vào ngọn núi kia hái thuốc.
40 Một hồi lâu, người trên giường phục hồi tinh thần trước, nháy mắt đã thấy tơ lụa màu xanh nhạt bao vây kín thân thể lõa lồ phia sau Thanh Liên. Bắc Dao Bảo Bảo vẫn còn mê man trong tình dục, vẻ mặt hiện lên ý cười mà không cười, giận mà như không giận, đôi chân trắng nõn như ngọc vừa bước xuống sàn nhà thì Thanh Liên cũng đã ở bên cạnh nàng, vẫn y bào màu xanh như cũ, vẻ mặt thong dong không nhìn ra biểu tình của một người vừa bị người ta phá hư chuyện tốt.