41 Chương 40 “Nữ quan, người cảm thấy hắn đã ở đấy bao lâu? Nô tài nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn nguy hiểm, nếu không… ” Ẩn ý trong lời nói của Thường Nghĩa chính là Lôi Hổ, người đã nấp trên cành cây một thời gian khá lâu.
42 Thường Nghĩa đi theo ta tiên đến cửa viện, những cung nữ thái giám đang đứng trong viện hầu hạ nhìn thấy ta liền khom người hành lễ rồi lui sang một bên.
43 Chương 41 Ngủ không được, tại sao lại ngủ không được? Cả đêm nằm trằn tọc, tựa như có hàng đàn kiến nhỏ xếp thành hàng đi qua thân người. Hai ý niệm trong đầu chèn ép lẫn nhau, hai thanh âm kịch liệt tranh chấp.
44 Đánh chết ta cũng không ngờ được người đó cư nhiên là Lôi Hổ. Khó trách hắn hiện tại mới lộ diện, hết thảy hắn đã nhìn thấy thõa thích. Ta thật hoài nghi rằng lúc nãy hắn có ân hận vì không thể đích thân xuống tay.
45 Chương 42 Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai người trước mắt càng lúc càng sợ hãi. Nhị nương cùng đệ đệ bị tóm đến đây đã lâu, tay bị trói sau lưng, thân người bị ném xuống đất, mảnh vải nhét trong miệng khiến bọn họ chỉ có thể phát ra vài thanh âm ú ớ vô nghĩa.
46 Không cần đoán cũng biết hiện tại là tình huống gì, thú tính nam nhân đang nổi lên đây mà. Cũng may ta vốn đang bị điểm huyệt, nói như vậy hẳn là không cần tạo ra bất kì phản ứng gì.
47 Chương 43 Tiết mục Vũ vương cùng Tề vương “huynh đệ bắt tay thân tình” kết thúc rất nhanh. Tam Thiếu vì rảnh rỗi không có gì làm nên chạy đến nhà ca ca chơi, vô tình gặp được phụng bút nữ quan cũng đang có chuyện lui tới, một phen hàn huyên khách sáo qua đi, phụng bút nữ quan cáo từ, Tề vương cũng đang định vào cung nên nhân thể đưa tiễn một đoạn đường.
48 Chương 44 Diên Tử không đến, từ sau khi ta trở về đến bây giờ đã năm sáu ngày, vậy mà hắn trước sau không lộ diện. Chuyện này cũng không bình thường. Ta mất tích một đêm, Vũ Nhân cùng Tam Thiếu đã bồn chồn, ngay cả Hoàng Hậu cũng đã phái Xuân Nhị đến thăm dò thật giả.
49 Ta thật có số hưởng nha, thoạt nhìn đằng nào cũng có lợi, xem như ta đã được đảm bảo vinh hoa phú quý cả đời, đáng tiếc cũng đã nhiều năm như vậy, ta muốn ngốc cũng không thể ngốc thêm được nữa.
50 Chương 45 Hoàng Đế bất tỉnh không bao lâu, chỉ khoảng ba canh giờ đã tỉnh. Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn ai cũng hồ đồ, cơ bản không nhận ra ai là ai. Cứ như vậy kéo dài thêm nửa tháng, mấy ngày đầu Hoàng Hậu còn ân cần đến đây chăm sóc, vài ngày sau đã không còn kiên nhẫn như vậy nữa, nàng chỉ phân phó các phi tần không được đến quấy rầy, bản thân mình cách dăm ba hôm lại đến ngó qua một cái, tựa như muốn nhìn xem Hoàng Đế rốt cuộc đã chết hay chưa.
51 Chương 46 Bởi vì ta đại diện thiên tử quy y nên ở lại Phụ Quốc Tự, trong cung cơ hồ mỗi ngày đều có người dâng lễ đến đây. Hoàng Hậu cùng các cung nương chiếu theo ấn chế đều có quà ban thưởng cho ta, nào là vàng bạc châu báu, tượng phật sách kinh,… không thiếu thứ gì.
52 Chương 47 Ta là Thường Nghĩa, thống lĩnh ảnh vệ của Hoàng Đế, ta cùng Lôi Hổ giống nhau, cả hai đều là tâm phúc bên cạnh Hoàng Đế. Chẳng qua, Lôi Hổ ở ngoài sáng còn ta ở trong tối, trừ bỏ Hoàng Đế, không một ai biết đến sự tồn tại của ảnh vệ.
53 Chương 48 Mặt hồ phẳng lặng che dấu vô số gợn sóng bên dưới. Trong cung mọi người đều căng thẳng, không ít thì nhiều. Người ở địa vị càng cao càng trấn định.
54 Chương 49 Tưởng như đã thật lâu không được ngủ, một đêm này ta ngủ thật say, ngủ như không bao giờ muốn tỉnh lại. Ta còn sống, sau khi trợn mắt thức dậy thì đây là điều đầu tiên ta nhận ra.
55 Chương 50 Hoàng hậu tự sát, hoàng phi xuất gia, nữ quyến của tân hoàng ông một ai còn ở lại trong cung, hậu cung rộng lớn như vậy bỗng trở nên ông người.
56 Phiên Ngoại : Diên Tử Không yêu nên không hận sao? … “Thiếu gia, bọn họ chính là những nha đầu mới mua về để hầu hạ ngài “thượng dược”, đều là nữ tử đã phá thân nhưng chưa xuất giá, ta vội đến đây để đưa ngài đến xem qua”.