41 Nàng híp hai mắt lại, cảm nhận được hồ nước lạnh lẽo đến tận xương, cùng với miệng vết thương truyền đến từng trận đau đớn, chỉ là, sau khi đau đớn qua đi lại cảm thấy thật thoải mái, phảng phất như có một dòng nước ấm chạy qua thân thể.
42 Sau khi vỏ trứng bị vỡ ra, ra tới không phải là một con phượng hoàng nhỏ, mà là một tiểu hài tử dấu đi tay chân đang nằm trên mặt đất và nhếch lên mông nhỏ trơn bóng.
43 Ai ngờ, Phượng Cửu từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo, dùng chủy thủ sửa lại một chút rồi khoác trên người tiểu gia hỏa.
"Tạm chấp nhận một chút, chờ đi ra ngoài lại mua cho ngươi một cái yếm hồng mặc vào.
44 "Nhìn bản tôn làm gì!" Tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.
Phượng Cửu cười cười, đột nhiên xoay người duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của hắn: "Ta càng ngày càng thích ngươi, phải làm sao bây giờ?"
Nghe nói như thế, tiểu phượng hỏa kinh ngạc mở to mắt nhỏ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhanh chóng đỏ bừng, hắn nỗ lực làm ra bộ dáng tức giận, nhưng biểu tình lại có chút ngượng ngùng, trên mặt mang theo ba phần thẹn bảy phần không được tự nhiên.
45 "Thân thể huyền linh?" Phượng Cửu kinh ngạc nhìn hư ảnh, hỏi: "Thân thể huyền linh rất ít thấy?"
Tha thứ cho nàng vì mới tới thế giới này không lâu, vì thế thiếu kiến thức về tu luyện, ngay cả thân thể huyền linh cũng chưa từng nghe nói qua.
46 Nghe yêu cầu cũng không quá mức, Phượng Cửu lúc này mới gật gật đầu, lộ ra tươi cười hỏi: "Nếu như đã bái sư, chẳng lẽ tiền bối chỉ giúp ta đả thông gân mạch huyền linh?"
Nếu không có lợi ích thiết thực, nàng bái sư thế này thật sự là quá bất lợi.
47 Nghe nói như thế, Phượng Cửu ngước mắt nhìn hắn, thấy hư ảnh đang dần dần biến yếu, lúc này mới đi lên phía trước.
Nàng biết hư ảnh trước mắt này của hắn huyền phù ở giữa không trung cũng là vì một sợi tàn lưu cuối cùng của huyết tinh và thần niệm.
48 Khi Phượng Cửu hồi phục lại tinh thần, nàng cùng tiểu phượng hỏa đã ở trong Kiếm Mộ, phóng tầm mắt nhìn lại, chính là tràn ngập kiếm, cùng với kiếm khí sắc bén trong không khí.
49 Nàng mang theo tiểu phượng hỏa đi vào nơi tản ra kiếm khí của Thanh Phong Kiếm. Đó là một đỉnh núi nhỏ, mặt trên cắm đầy các loại bảo kiếm, mà Thanh Phong Kiếm ở ngay trên đỉnh núi cao nhất, lúc này trên thân kiếm phát ra một luồng kiếm khí sắc bén, từng tiếng gào thấp thấp của thanh kiếm truyền vào trong óc nàng, khiến tâm thần nàng chấn động.
50 Nghe hắn nói xong, đôi mắt Phượng Cửu mang ý cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của hắn: "Ngươi không phải rất ghét bỏ ta sao?"
"Bản tôn đúng là ghét bỏ ngươi, nhưng ngươi đã là người của ta, bản tôn có thể khi dễ, sao có thể để cho người khác khi dễ?" Tiểu gia hỏa khí phách hiên ngang mà nói, đáng tiếc giọng nói non nớt mềm mại căn bản không có lực chấn nhiếp.