81 Hàng loạt tiếng nổ lớn, tiếng hét đớn đau lòng người vang vọng khắp nhẫn giới, khiến cho tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp đang nghỉ ngơi tại ngọc lâu không thể không chú ýLo sợ có chuyện bất trắc xảy ra, Hồng Hoa, Hoàng Điệp nhanh chóng phi thân về chỗ phát ra tiếng động.
82 Tuy đã dạo quanh ngọc lâu vài vòng, Tú Sinh vẫn không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp không thuộc về chốn nhân gian của nơi đây. Không khí trong lành, không vướng bụi bẩn, muôn hoa khoe sắc, tiết trời dễ chịu, cảnh vật thế này còn nơi nào bì kịp?Đi mãi đi mãi, cuối cùng, đôi chân của Tú Sinh dừng lại trước một căn phòng đang để cửa mở, bên trong trống không, không một bóng ngườiChàng suy nghĩ giây lát rồi nhẹ bước vào trong“Đây là phòng ai vậy nhỉ?”Là người mới tới, chàng làm sao có thể phân biệt đâu là nơi ở của người nào trong số các thuộc hạ của Tuyết Lăng?Ngó nghiêng một hồi, chàng quay người, toan rời bước thì trông thấy dưới nền nhà có một sợi tóc trắng, cùng với lớp bụi bẩn lâu ngày, cho thấy đã một thời gian chưa có ai dọn dẹpTừ lúc sinh ra đến giờ, hầu như ngày nào chàng cũng sống cùng nghĩa phụ tại bãi rác.
83 Ngồi trong đại điện, đợi chờ đại diện của Nguyệt Dạ, Vĩ Đồ, Đoạn gia và Tần gia, Hoàng Quân và Mộc Nhã không ngừng suy nghĩ về “phát hiện” mới đây của mìnhKhi Hoàng Lực bị “bí ẩn” sát hại, đã có rất nhiều binh lính của Thiên Lang đi dò xét những địa điểm có thể là nơi hắn ngã xuống, hòng tìm kiếm chút ít hy vọng mong manh rằng đấng quân vương của họ còn sống, hoặc ít nhất cũng là tìm về thi hài của ngườiNhưng, bao nhiêu hy vọng lúc đi thì bấy nhiêu thất vọng lúc về.
84 Trở lại tẩm cung Hoàng Quân an bài cũng là lúc Đoạn Trung trông thấy Vương Nhạn cất bước quay về“Nàng vừa đi đâu đó?”, Đoạn Trung hỏiVương Nhạn cười nhẹ, “Thiếp chỉ là đi loanh quanh một chút ấy mà.
85 Ngồi dưới tán cây cổ thụ râm mát trong ngự hoa viên, ngắm nhìn từng tia nắng rực rỡ xuyên qua những kẽ lá xanh mướt một màu, tâm trạng Hoàng My không hiểu sao vẫn u buồn đến cùng cựcNàng buồn vì chuyện gì, không ai biếtNàng sầu vì điều chi, chẳng ai hiểuVà thậm chí, đôi khi, ngay chính bản thân nàng cũng phân vân, rằng tại sao mình không thể vui vẻ, vô âu vô lo mà sốngGiọt lệ óng ánh chầm chậm chảy dài trên gò má trắng ngần, dưới nắng vàng khác chi trân châu ngọc bíchTần Kính vừa đi vừa nghĩ, rốt cuộc tại làm sao bá phụ Tần Lịch của chàng lại tặng cho Đoạn tam tiểu thư tỷ muội Hồng Hoa — Hoàng Điệp, bộ đôi yêu quái quý hiếm như vậy.
86 Ngồi nhớ lại những chuyện xảy ra tại Thiên Lang khi ấy, Thế Thành cảm thấy bản thân thật sự quá mức vô dụngVào cái thời khắc sinh tử, chàng không làm được gì ngoài được người khác bảo vệLà Phụng Nhan thay chàng thi đấuLà Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ giúp chàng chế ngự Tiểu Diệp, A BảoLà tỷ tỷ Ngọc Giai đương đầu cùng hiểm nguyCòn chàng, chàng làm được gì?Chàng không làm được gì hết!Chàng không thể làm được gì hết!!!“Con đang suy nghĩ chuyện gì thế, Thành nhi?”Tiếng nói êm dịu của nữ tử vang lên khiến cho Thế Thành nhận ra, mẹ của chàng đã về ngọc lâu“Mẹ, mẹ nói xem, tại sao con lại … vô dụng đến thế cơ chứ??? Ngay cả người trông có vẻ không đáng tin nhất là Phụng Nhan, vào những lúc cần thiết, cũng có thể tự bảo vệ lấy bản thân mình cũng như người khác.
87 Những pháp sư thuộc tam quốc, nhị họ đã từng một lần ghé chân qua Hắc Vụ lâm đều đồng ý một điều. Khu rừng này không phải là một chốn yên lànhChưa kể tới số lượng đông đảo của những giống yêu quái khát máu sinh sống tại đó, riêng việc địa hình hiểm trở với những dãy núi cao chót vót, tựa như chẳng có điểm dừng, cộng thêm thời tiết khắc nghiệt, đông lạnh hè nóng cũng đã quá đủ để khiến cho những pháp sư mới trải qua kỳ thi sát hạch bỏ mạng oan uổngTuy nhiên, nếu nói một cách công tâm, Hắc Vụ lâm vẫn chưa thể so sánh được với Huyết Âm lâm.
88 Nắm chặt lấy cánh tay vô lực của bé gái xinh xắn đang nằm im bất động trên giường, gương mặt bé trai khôi ngô giàn giụa nước mắt“Tất cả là do Phụng Nhan ca ca không tốt … không bảo vệ được muội … Tất cả là do Phụng Nhan ca ca … Y Y, muội tỉnh lại đi … tỉnh lại đi … đừng nằm ở đây nữa … chỉ cần muội tỉnh lại, muội muốn điều gì … ta cũng đồng ý hết … bất cứ điều gì …”Bàn tay bé trai run run sợ hãi, làm lộ ra trên cánh tay vết bớt hình đầu rắn bẩm sinh của mình.
89 Mải miết đuổi theo Deathworm cùng với Tằng Gia Hiển và Đán Kỳ Anh, Tuyết Lăng không biết bản thân rốt cuộc đã đi được bao xa. Nàng chỉ biết một điều, đây chưa phải là điểm dừng chânHồng Tuyết mặt mày có chút cau có khi nghĩ tới chuyện bản thân phải vất vả chiến đấu để cứu mạng kẻ mà mình không hề ưaNếu không phải vì chủ nhân, tên khốn đấy có chết trước mắt cũng đừng mong ta cứu.
90 Chưa có bao giờ trong lịch sử, quần chúng Thiên Lang lại sục sôi tinh thần ái quốc đến như vậy. Tại vòng chung kết của đại hội pháp sư, kẻ thù chung của đất nước, người đã sát hại tiên hoàng Hoàng Lực cùng với ái phi Lữ Nhiên và thái tử Hoàng Đằng, rốt cuộc cũng lộ diện, giải nỗi oan khuất thấu trời xanh của Hoàng Quân và Mộc NhãCàng căm hờn cái tổ chức chữ “Vô” bao nhiêu, nhân dân lại càng cảm thấy xót xa cho vị quân vương trẻ tuổi của mình bấy nhiêu.
91 Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Dạ Nguyệt, Dạ Cơ, Yên Chi, Khuynh Vũ, Bạch Băng, Tú Sinh, Đán Tử Y, Hồng Phụng Nhan, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Đoạn Ngọc Giai, Nhật Vy cùng lúc xuất hiện.
92 Khuynh Vũ dùng hết tất cả sức lực mình có, chạy mãi, chạy mãi về phía trước. Mồ hôi tuôn như suối, thấm đẫm tà áo xanh lá chàng khoác trên mìnhMột chút … chỉ một chút nữa thôi … chỉ một chút nữa thôi …Đuôi Hydra hất mạnh.
93 Dưới ánh sáng lung linh của muôn vàn vì tinh tú trên trời đêm bao la, nam nhân với dáng hình thanh tú đứng yên, khuôn mặt nén không nổi chút cảm giác bồi hồi, xuyến xao đợi chờ dáng hình sắp tới, trên tay là phong thư vừa mới nhận cách đây vài tiếngNơi nàng hẹn, trùng hợp thay lại là chính là đỉnh núi ấy, nơi mọi chuyện bắt đầuThì ra, trong thâm tâm nàng, đâu phải là không có ta …“Bộp … bộp …”Tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ phía sauNàng … tới … rồi … sao?Nam nhân vui mừng quay đầu, trong đầu mường tượng lên hình ảnh xinh đẹp, rung động lòng người của nữ tử chàng yêu, cùng với đó là hàng ngàn hàng vạn câu chàng muốn nói, điều chàng muốn sẻ chia, những thứ đè nặng tâm can chàng bấy lâu nayThế nhưng … thế nhưng …Khi đối diện với ánh mắt, với dung nhan mĩ miều của người vừa tới, cái viễn cảnh hạnh phúc, cái kết thúc tốt đẹp mà chàng hàng đêm mơ tới, tất cả vỡ vụn, tan nát như chiếc gương mỏng manh, như trái tim rỉ máu của chàng“Sao … lại là … nàng …?”Nữ tử mấp máy môi, đang định cất lời thì nam nhân chua xót cười, giọng điệu diễu cợt vang lên“Ha ha … ha ha … Ta còn hỏi điều đó làm gì nữa chứ? Là … người … bảo nàng tới đây … có phải không?’Nữ nhân khẽ gật đầuMột nhát dao sắc bén cắm chặt vào con tim tan nát của chàng, cứa sâu thêm vết thương chí mạng, làm cho chàng phút chốc hít thở không thôngThấy nam nhân có chút lạ thường, nữ tử nói, “Ta … làm gì sai … ư?”Nam nhân quay người, ngước mắt lên nhìn trời đêm, “Không … nàng không sai … Người sai là ta … là ta …”Ta sai rồi … tại sao ta lại hy vọng … lại mong chờ vào điều không thể cơ chứ?Ta sai rồi … tại sao ta lại có thể nghĩ rằng … nàng ấy rồi sẽ tới đây … rồi sẽ chấp nhận tình cảm của ta?Ta sai rồi … ta thật sự đã sai … đã quá sai rồi …Kiềm chế hàng loạt cơn đau truyền đến từ tâm khảm mình, nam nhân chầm chậm nói, “Ta xin lỗi … nếu được … nàng có thể về trước … để ta ở lại nơi đây một mình … một mình được không?”Nữ tử không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
94 Tuyết Lăng và Hồng Tuyết cuối cùng cũng đã quay trở lại bãi rác bỏ hoang, nơi cách đây 1 tuần là chốn Hydra xuất hiệnThượng cổ thần yêu ra đi, chúng yêu quái cấp bậc khác nhau ầm ầm kéo nhau trở về môi trường sinh sống xưa, khiến cho khung cảnh bớt đi vẻ đìu hiu, vắng vẻ, thiếu sức sống như ngày trướcKhông muốn bại lộ tung tích, Tuyết Lăng và Hồng Tuyết che giấu hoàn toàn sức mạnh bản thân, định bụng tranh thủ kiếm tìm ngôi nhà cũ của Dạ Cơ rồi nhanh chóng quay về, tránh gây nên những phiền toái không đáng cóNơi chúng yêu sinh sống tự dưng lại xuất hiện hơi thở nhân loại? Thật đúng không coi chúng ta ra gì? Các ngươi nghĩ chỉ vì các ngươi thuộc cái hội chết tiệt gì gì đó mà ta sợ ư? Nhầm rồi! Nhầm to rồi!!!Chỉ dựa vào sức lực của nàng và Hồng Tuyết khó có thể tìm thấy điều mình cần, lại không thể triệu hồi tất cả mọi người tại ngọc lâu ra đây giúp nàng.
95 Không biết rằng lớp vải che mặt mình đã rơi xuống, Tằng Tiểu Hắc nhìn Tuyết Lăng, điềm nhiên trả lời, "Là ta. . . Thế Ngọc Lăng. . . "Tuyết Lăng nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú trước kia giờ đã trở nên gầy yếu, lộ rõ vẻ suy tư, buồn khổ, lòng không khỏi cảm thấy có chút xót xaMới có mấy tháng không gặp, chàng ta sao có thể tiều tụy đến mức này cơ chứ?Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?Tằng Tiểu Hắc thấy ánh mắt Tuyết Lăng nhìn mình khác lạ, vội đưa tay lên sờ mặt.
96 Hồng Hoa chậm rãi đi về nơi Khuynh Vũ hẹn gặp, trong lòng không khỏi phân vân, rốt cuộc chàng ta hẹn nàng gặp mặt là có dụng ý gìKể từ sau cuộc khổ chiến với Hydra, ta không hiểu sao cảm thấy lục đệ có đôi chút khác thường.
97 Thiên Lang quốcVào một ngày đẹp trời, Hoàng My ngỏ ý muốn cùng với đám Thế Thành dạo phố. Trước sự nhiệt tình hiếm có của nàng, Thế Thành không chút suy nghĩ liền đồng ý, cùng với Phụng Nhan, Tử Y lên đường tới chỗ hẹnĐáng lẽ ra, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ cũng đi cùng.
98 Tiếng kèn trống rộn ràng vang lên khắp cả Đoạn thành rộng lớn. Đại thiếu chủ, Đoạn Tuấn Khởi, sau bao năm phiêu bạt giang hồ, cuối cùng cũng đã tìm được ý trung nhân, đó không ai khác chính là công chúa Lãnh Tình của Nguyệt DạTin tức trên nhanh chóng khiến cho toàn thiên hạ ai nấy ngỡ ngàng không thôi.
99 Nghe được những lời Tuyết Lăng nói, Khởi Tân im lặng hồi lâu rồi quay người, không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng mình lúc này, không muốn nàng nhận ra tâm trạng rối bời của bản thânGiọng chàng nhè nhẹ vang lên, bao trùm lấy không gian tĩnh mịch như khúc nhạc cổ từ ngàn năm xưa cũ vọng về"Tuyết Lăng, muội biết không? Cũng như muội, từ lâu, rất lâu rồi, đã có một bóng hình xâm chiếm trái tim ta, ngoan cố không chịu rời, bám chặt lấy mặc cho ta không dưới một lần xua đuổi.
100 Mưa tuôn xối xả, thấm đẫm cả không gian rộng lớnNgồi trong mái nhà hang động nơi lưng chừng núi, bỏ ngoài tai tiếng thác nước ầm ầm đổ, nam nhân nhắm chặt mắt, khẽ đưa những ngón tay thon thả, trắng trẻo, tinh tế của mình khơi gợi nên những thanh âm nhẹ nhàng trên cây đàn chanh bằng gỗNước da trắng hồng không chút tì vết, đôi môi đỏ mọng tựa đóa hồng mùa xuân, mi mắt cong dài tựa liễu rủ, mái tóc bồng bềnh thanh nhã như mặt trăng, phục y đơn giản chỉ một màu trắng, những tưởng sẽ khiến cho dung nhan chàng trở nên nhạt nhòa, nhưng không, hòa quyện cùng với sắc trắng của tóc, cùng ngũ quan bẩm sinh hơn người, chàng như một vị thiên thần từ trời cao hạ phàm, làm uôn vàn tinh tú trên bầu trời đêm, làm cho hàng vạn tia sáng le lói của đom đóm quanh quẩn, ngượng ngùng, không dám đối diệnKhuôn mặt chàng hiện lên như một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ, thứ tuyệt phẩm cả một đời họa sư cố gắng, dốc hết tâm huyết, dốc hết sức lực, dốc cả sinh mạng, cả tâm hồn mình họa nênGiữa muôn trùng hạt mưa rơi, giữa từng nốt nhạc du dương êm ái, một thân ảnh nhẹ nhàng, trắng xóa từ trên trời cao rơi xuống"Bùm"Sự tĩnh lặng, thư thái của cảnh vật hoàn toàn bị phá vỡNam nhân kinh ngạc mở mắt ngọc, "Có chuyện gì vậy?" rồi từ trong động đá, lấy ô che đầu đi ra giữa màn mưaNước cuồn cuộn chảy, hung hăng như muốn nhấn chìm thân hình nữ nhân trong tà bạch y xuống tận đáy sâuNàng là ai?Khuôn mặt nhợt nhạt, lộ rõ vẻ khổ đau, cộng thêm nhan sắc tuyệt trần vốn có, làm cho nam nhân bất giác cảm thấy cõi lòng dâng lên một trận tang thươngNàng rốt cuộc đã hứng chịu chuyện gì mà trở nên khổ sở như thế này?Nam nhân khó nhọc đặt nàng lên lưng, lê từng bước về động đá, nơi chàng bao năm nay sinh sống.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50