21 Cảm giác chính thức đã trở thành Mai Tử khiến tôi thật hả hê. Cả bước đi trên đường cũng có thể ngẩn cao đầu hơn một chút. Cả một dãy phòng không người ở, chúng tôi thích vào phòng nào thì vào.
22 -Cái gì? Kết hôn? Không được! – Cả ba người cùng hét lên. Thứ nhất là ma ma cực kỳ phản đối. Bách Hợp chỉ mới là Mai Tử có mấy tháng, danh tiếng chưa có nhiều, thu nhập chưa cao; nếu bây giờ đi lấy chồng chẳng phải uổng phí cả bốn năm rèn luyện để trở thành kỹ nữ.
23 Tôi là Triệu Phi Long, cánh tay phải của tứ đương gia bang Xích Long. Từ năm mười tuổi, tôi đã được Triệu gia nhặt đem về nuôi. Từ đó tôi sống trong nhà họ Triệu, chịu ơn của ông chủ cho đến hôm nay.
24 -Ngoài con đường này, đừng tuỳ tiện ra ngoài nữa! – Hồ Nhật cau có trong lúc chị Hồ Điệp băng bó vết thương trên cánh tay anh ta. – Chiến tranh giành địa bàn đang xảy ra khắp nơi.
25 Lục Bảo cứ nhìn chằm chằm khiến tôi đổ mồ hôi đầy đầu. Cuối cùng mới tỉnh táo nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay Bejamin. Tôi chẳng biết tại sao, nhưng thấy mình không nên tiếp tục duy trì tư thế này.
26 Vừa mệt mỏi, vừa say rượu; tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng ‘vị thiếu gia đại nhân’ nào có để tôi yên. Ba lần bốn lượt đánh thức tôi dậy vận động.
27 Tôi là Triệu Phú, một thương nhân thành đạt trong thành phố này. Tôi xuất thân cũng chỉ là một tên bốc vác ở bến cảng, lăn lộn nhiều năm nên được anh em chiếu cố gọi một tiếng Triệu gia.
28 Tôi là Phi Long, hôm nay cùng với cậu chủ Lục Bảo đến đây, là vì muốn lật đổ tiền bang chủ. Cậu chủ nói. “Cha tôi đã cả đời lăn lộn vì bang Xích Long.
29 Cái gọi là không chiến tự nhiên thành, chính là chẳng làm gì cũng đã có người trả thù dùm mình. Tôi vô cùng hả hê khi trong một đêm, sáu người cầm đầu của bang Xích Long đều đồng loạt bị loại bỏ.
30 Nóng rồi lạnh, ra rồi vào. Tất cả đều có giới hạn của nó. Kéo dài được khoảng bốn năm lần, Lục Bảo cũng phải ngã mũ chào thua. Ôm lấy tôi trong lòng, anh ngửa đầu ra thở dốc.
31 Tôi những tưởng khi đứng trên đỉnh cao của quyền lực, sẽ không còn ai có thể gây được đau đớn ình. Tôi những tưởng phải huỷ diệt tất cả, thế giới sẽ lại bình yên như cũ.
32 Mấy hôm trước tôi cảm thấy không khoẻ nên đi khám bác sĩ. Kết cục lại nhận được một cái tin động trời là mình đã mang thai được hai tháng rồi. Ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại thì điều này chỉ là hệ quả tất yếu.
33 Em quả nhiên đã bắt đầu khóc. Mặc dù tôi đã cố trốn tránh em, để em không phải nhìn thấy người mà mình căm ghét nhất, nhưng em vẫn bắt đầu khóc. Tôi như lại nhìn thấy mẹ mình đứng bên cửa sổ, gương mặt đẫm lệ kể lể về những điều xấu xa của cha tôi.
34 Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện thì thành phố Tiêu Thương đang tràn ngập trong hỗn loạn. Bởi vì tôi bị bắt cóc và sảy thai nên Lục Bảo thật sự đã phát điên lên rồi.
35 Tôi đã biến thành kẻ nhẫn tâm nhất trên thế giới này, dùng chính thể xác mình để trao đổi sự giúp đỡ của Bejamin. -Em thật độc ác, Bách Hợp. – Bejamin đau đớn nhìn tôi.
36 Tôi là Lãng, nhân viên tiệm gạo đầu phố. Tôi cũng đã làm việc ở đây được một thời gian rồi nên đã rành rẽ hết công việc. Bắt đầu từ buổi sáng mở cửa tiệm, quét dọn, bày hàng.
37 Nửa đêm đi thăm Lục Bảo trở về thì thấy ma ma đang đứng ngay cửa. Vậy là xong rồi, việc trốn ra ngoài đã bị phát hiện. -Cô làm cái gì hả? Quan lão gia nửa đêm thức dậy không thấy cô nên đang làm ầm lên kia kìa.
38 Lục Bảo đột nhiên xuất hiện trong quán Liệt Diễm. Anh không nói không rằng quăng hết một trăm đồng cho chủ quán. Đó là số tiền anh kiếm được trong một tháng làm công.
39 Quý Dương và tôi ngồi im lặng trong phòng, nhìn hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ. -Thì ra chị quen biết anh Lãng. Mà không, người đó chính là Lục Bảo phải không? Chỉ có anh ta mới khiến chị đau khổ khóc lóc như thế này.
40 Tôi đã kiệt sức ngất xỉu không biết bao lâu. Khi tỉnh lại thì nước mắt lại tiếp tục chảy ra. Còn điều gì đau đớn hơn việc phát hiện ra bản thân đã yêu chính anh trai của mình.