41 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ban đêm gió lớn nổi lên, trên tường viện cao cao có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái chuyện nhỏ là leo tường này làm sao có thể gây khó khăn cho Đường Cửu! Nhảy ra còn phải nhảy trở về, không phải vì cái gì khác, mà là mấy cô nương mảnh mai kia.
42 Ban đêm gió lớn nổi lên, trên tường viện cao cao có một bóng dáng nhỏ nhắn, cái chuyện nhỏ là leo tường này làm sao có thể gây khó khăn cho Đường Cửu! Nhảy ra còn phải nhảy trở về, không phải vì cái gì khác, mà là mấy cô nương mảnh mai kia.
43 "Tống Ngạn Triệt, ta mệt rồi. Ngươi, quỳ thỉnh an rồi đi đi! Ngáp. . . . . . " Đường Cửu nằm ở trên xích đu, duỗi cái lưng thật dài, ngáp một cái, giương cánh tay lên, ngón trỏ duỗi ra, bảo Tống Ngạn Triệt đi ra ngoài cho nàng.
44 "Tống Ngạn Triệt, ta mệt rồi. Ngươi, quỳ thỉnh an rồi đi đi! Ngáp. . . . . . " Đường Cửu nằm ở trên xích đu, duỗi cái lưng thật dài, ngáp một cái, giương cánh tay lên, ngón trỏ duỗi ra, bảo Tống Ngạn Triệt đi ra ngoài cho nàng.
45 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Đang lúc Đường Cửu hết cách, trong đầu đầy tiếng vịt kêu, hoa mắt, đầu óc choáng váng, nàng giống như thấy được cứu tinh! Tống Ngạn Triệt "phành phạch" đôi tay đứng đó học bay! Đây là cái gì? Gà? Còn há mồm, giống như gà trống gáy báo trời sáng?
Tống Ngạn Triệt mệt mỏi đến mức hai mắt trắng dã, đứng đó giương tay làm điệu cất cánh, Đường Cửu sửng sốt không hiểu ý? Nhìn ánh mắt ngu ngốc kia, phải làm sao bây giờ? Tống Ngạn Triệt giống như một con gà trống lớn trong câu “văn kê khởi vũ” (*), tư thế khoa tay múa chân thật là kinh hãi thế gian.
46 Đang lúc Đường Cửu hết cách, trong đầu đầy tiếng vịt kêu, hoa mắt, đầu óc choáng váng, nàng giống như thấy được cứu tinh! Tống Ngạn Triệt "phành phạch" đôi tay đứng đó học bay! Đây là cái gì? Gà? Còn há mồm, giống như gà trống gáy báo trời sáng?
Tống Ngạn Triệt mệt mỏi đến mức hai mắt trắng dã, đứng đó giương tay làm điệu cất cánh, Đường Cửu sửng sốt không hiểu ý? Nhìn ánh mắt ngu ngốc kia, phải làm sao bây giờ? Tống Ngạn Triệt giống như một con gà trống lớn trong câu “văn kê khởi vũ” (*), tư thế khoa tay múa chân thật là kinh hãi thế gian.
47 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tống Ngạn Triệt ngẩng đầu, thấy thiếu niên tên là Tống Ngạn Lãng đi lên phía trước, tên giống nhau, dáng dấp cũng giống nhau, nói bọn họ không có quan hệ gì, ngay cả chính Tống Ngạn Triệt cũng không tin.
48 Tống Ngạn Triệt ngẩng đầu, thấy thiếu niên tên là Tống Ngạn Lãng đi lên phía trước, tên giống nhau, dáng dấp cũng giống nhau, nói bọn họ không có quan hệ gì, ngay cả chính Tống Ngạn Triệt cũng không tin.
49 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Chuyện này, theo đệ thấy, nếu không hãy trao đổi với đại ca chuyện này một chút, đại ca hiểu biết rộng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối trong đó.
50 "Chuyện này, theo đệ thấy, nếu không hãy trao đổi với đại ca chuyện này một chút, đại ca hiểu biết rộng, tất nhiên có thể tìm ra manh mối trong đó. Nghe nhị ca huynh nói những điều này, đầu của đệ cũng đã to gấp đôi rồi.
51
52 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Tham kiến Giáo chủ!" Một chỗ khác phía sau núi, vắng vẻ lạnh lẽo, màn đêm như nước, gió thu lạnh thấu xương. Gió trên núi, hoàn cảnh vắng lạnh này cũng báo trước không khí nơi này khác hoàn toàn với không khí ấm áp lãng mạn vui vẻ của đám người Đường Cửu, nơi đây không có ấm áp, chỉ có bóng lưng lạnh như băng, vô vàn âm mưu, cùng một người một lòng, không bao giờ hối hận chờ đợi.
53 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Khi đó, hắn và Lam Thiếu Lăng trẻ người non dạ, lúc ấy Tống Ngạn Triệt mới gặp sư phụ, cũng chính là cha hắn, học hai chiêu võ, Lam Thiếu Lăng cũng tìm sư phụ, học mấy chiêu.
54 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Khi đó, hắn và Lam Thiếu Lăng trẻ người non dạ, lúc ấy Tống Ngạn Triệt mới gặp sư phụ, cũng chính là cha hắn, học hai chiêu võ, Lam Thiếu Lăng cũng tìm sư phụ, học mấy chiêu.
55 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Khụ khụ. . . . . . Vi sư Việt mỗ, rốt cuộc cũng thấy sư huynh đệ các ngươi nhận nhau, thật là vui mừng!" Thiết Trung Nhạc một bên đột nhiên ho khan một cái, tỏ vẻ hắn vẫn còn tồn tại, thuận tiện truyền lại một tin tức quan trọng.
56 “Khụ khụ. . . . . . Vi sư Việt mỗ, rốt cuộc cũng thấy sư huynh đệ các ngươi nhận nhau, thật là vui mừng!” Thiết Trung Nhạc một bên đột nhiên ho khan một cái, tỏ vẻ hắn vẫn còn tồn tại, thuận tiện truyền lại một tin tức quan trọng.
57 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Tống Ngạn Triệt cũng biết hỏi cũng vô ích, không nói ra, hắn cũng chẳng thèm! Vậy thì hỏi một chút chuyện khác, chuyện này đã có bằng chứng sừng sững như núi, không nói không được, không hỏi không được, mỗi ngày đều tỏa sáng trước mắt hắn, sáng đến mức Tống Ngạn Triệt đau cả đầu, "Thiếu niên kia, dáng dấp rất giống ta đúng không?"
Cánh tay Thiết Trung Nhạc run một cái, suýt nữa rơi xuống cây, hơi kinh ngạc nha, chẳng lẽ đứa nhỏ này muốn biết sự thật rồi sao? Kinh sợ mà cũng vui mừng! Nhưng đây không phải lúc, cha con bọn họ không nên quen biết nhau, hắn đã đồng ý với nương của Ngạn Triệt, vĩnh viễn không nhận đứa bé này.
58 Tống Ngạn Triệt cũng biết hỏi cũng vô ích, không nói ra, hắn cũng chẳng thèm! Vậy thì hỏi một chút chuyện khác, chuyện này đã có bằng chứng sừng sững như núi, không nói không được, không hỏi không được, mỗi ngày đều tỏa sáng trước mắt hắn, sáng đến mức Tống Ngạn Triệt đau cả đầu, "Thiếu niên kia, dáng dấp rất giống ta đúng không?"
Cánh tay Thiết Trung Nhạc run một cái, suýt nữa rơi xuống cây, hơi kinh ngạc nha, chẳng lẽ đứa nhỏ này muốn biết sự thật rồi sao? Kinh sợ mà cũng vui mừng! Nhưng đây không phải lúc, cha con bọn họ không nên quen biết nhau, hắn đã đồng ý với nương của Ngạn Triệt, vĩnh viễn không nhận đứa bé này.
59 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Việc chuẩn bị hôn sự cho Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết diễn ra vô cùng sôi nổi, Đường Cửu cũng mang thư về nhà, bảo cha nương nàng nhanh trở về.
60 Việc chuẩn bị hôn sự cho Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết diễn ra vô cùng sôi nổi, Đường Cửu cũng mang thư về nhà, bảo cha nương nàng nhanh trở về. Tạm thời Lịch Nhược Hải vẫn ở tại Tống gia, đợi đến ba ngày trước thành thân, sẽ để hắn quay trở về đại trạch Đường gia đã sửa chữa xong xuôi, đón dâu ở đường trạch, ngày thứ hai sau khi đón dâu, đám người Lịch Nhược Hải, Tống Ngạn Triệt sẽ lên đường trở về Đông Sơn thư viện.