21 Sau nửa tháng điều dưỡng, nội thương, ngoại thương của Liệt Minh Dã đều đã khỏi. Từ lần trước bị tôi răn dạy, cậu ta không dám càu nhàu chửi rủa việc “Ăn cơm nhão” nữa, mà lo học tập nghiên cứu binh pháp, siêng năng tập võ.
22 Tới chạng vạng, tần phi trong hậu cung ào ào tới chúc mừng chúc sinh nhật Trang phi. Thứ nhất là giữ gìn được mối quan hệ, thêm một bằng hữu, bớt một kẻ địch.
23 Lê bước chầm chậm trở về cung Minh Hỉ, đã sống hai mươi sáu năm, tôi thật không biết gò má con người có thể nóng đến vậy!Bước ra khỏi bóng cây to lớn, vừa ngẩng đầu liền trông thấy ba vị phi tử đang mỉm cười cáo từ Trang phi.
24 Ánh sáng rời đi, cảm giác lạnh lẽo ùa tới, tôi rơi vào bóng tối! Có thể là rất lâu sau, hoặc có lẽ là một cái chớp mắt, một ánh sáng trắng cắt ngang bóng tối đưa tôi về với ánh sáng.
25 Trưa hôm sau, tôi ngồi hóng gió dưới tán cây duy nhất trong Lan Uyển. Bóng cây che ánh mặt trời chói chang, có gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Nghe tiếng ve kêu, mỗi tiếng lại khiến tôi nhớ về thời thơ ấu….
26 Ý nghĩ hỗn loạn, huyệt thái dương giật giật, toàn thân đau như bị bánh xe nghiền qua. Cảm giác này kéo tôi từ trong cơn hôn mê về hiện thực!Cố gắng mở đôi mắt đau nhức, khi mơ hồ tan đi đập vào mắt là màn lụa mỏng màu xanh, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
27 Vừa bước vào Liệt phủ liền cảm thấy hồi hộp, áp lực ập tới khiến người ta như muốn ngạt thở! Tôi dừng chân, lảo đảo lùi về phía sau một bước hít một hơi khí lạnh, cảm giác thật kinh khủng, khiến người tôi sởn gai ốc! Nhìn quanh phủ, chỉ thấy trống không.
28 Trước khi ngủ, tôi và Mục Liễu Nhứ ngồi trên dây đu dưới tàng cây trong vườn nhẹ nhàng đong đưa. Bữa tối ăn no thật, ngủ năm ngày liền sức ăn cũng tăng lên, bây giờ bụng tôi hơi phình lên, sờ không còn phẳng nữa.
29 Tôi vội vàng đến Sướng Viên, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa dùng sức đập lên cửa lớn, “Có ai không, mau mở cửa ra…” Tiếng gọi cùng tiếng đập cửa của tôi làm khuấy đảo ban đêm yên tĩnh, làm kinh động đám súc vật gần đó, khiến gà kêu, chó sủa.
30 Đã mấy ngày liền không có tin tức gì của Nhiếp Quang và quản gia, cũng không thấy đến Sướng Viên thăm Liệt Minh Dã, có lẽ là đang bận rộn điều tra chuyện này.
31 Dung phi lui xuống, Hoàng thượng lệnh cho tôi tới cung Minh Hỉ thỉnh an Trang phi. Ngoài mặt tuy nói thế, nhưng trên thực tế là muốn tôi tránh mặt để nói chuyện riêng với Liệt Minh Dã.
32 Trước khi ngủ, Liệt Minh Dã cởi quần áo nằm lên giường, tôi lấy thuốc mỡ xoa đều lên vết thương của cậu ta. Thuốc mỡ này dùng rất tốt, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, vết sẹo đen đúa xấu xí kia đã biến thành màu hồng nhạt, ngay cả da thịt xung quanh vết sẹo cũng khôi phục nhìn chẳng khác gì lúc chưa bị thương!Tôi nghĩ Thảo Hồ chắc là một thần y ẩn dật, nếu không thì đã chẳng ở sâu trong Sướng viên.
33 “Lăng cô nương, vào đi. ” Giọng của Thảo Hồ từ trong phòng vọng ra, kéo tôi thoát khỏi cú sốc trở về hiện tại. Tôi theo bản năng quét mắt về phía bên phải nhưng bên cạnh hoàn toàn trống không.
34 Một đêm không ngủ, trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện. Xuyên không đến đây đã gần bốn tháng làm tôi cảm thấy mình vừa không giống người hiện đại vừa không giống người cổ đại, mà giống như kẻ ngoại tộc đơn độc giữa khe hở của quá khứ và tương lai.
35 Dưới ánh trăng tôi và Liệt Minh Dã ngồi trên dây đu, có bầu trời đêm đầy sao làm nền, tiếng dây đu khẽ lay động trở thành tiếng nhạc duy nhất. Cậu ta vẫn nắm tay tôi không buông, nụ cười nhẹ trên môi.
36 Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương, hai bóng dáng uy phong lẫm liệt một trắng một tím thúc ngựa đến dưới chân đài cao.
37 Xe ngựa chậm rãi đi về phía hoàng cung, tiếng cười từ trong long liễn truyền ra hầu hết đều là của Hoàng thượng, chỉ có một ít của Liệt Minh Dã. Xem ra quân thần hai người bọn họ nói chuyện với nhau thật sự rất hòa hợp.
38 Buổi chiều, tôi ngồi ở bên bàn may quần áo mùa đông cho Tiểu Thương Sí. Khóe miệng tôi khẽ cong lên cười. Tôi đã từng hỏi ý kiến Liệt Minh Dã, cậu ta không cự tuyệt cũng không đồng ý, tôi đơn giản coi như cậu ta ngầm đồng ý.
39 Đã phải làm bạn với Trang phi, thì tôi không cần về phủ nữa. Thái giám sắp xếp giường cho tôi ở bên ngoài phòng ngủ của Trang phi, chăn nệm mềm mại, nhưng tôi lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.
40 Hai tay tôi chống lên mặt bàn, run rẩy một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại. Cẩn thận nghĩ lại, lúc này tôi mới giật mình nhận ra Liệt Minh Dã không bình thường, dù là sự tức giận hay những cái hôn kia đều không bình thường! Cảm giác.