61 Quân Dụ toàn thắng trở về Giang Châu, sau đó Trác Nghiêm Đắc Dụ liền ban hành các luật lệ có lợi cho dân chúng, binh sĩ quay về quê hương gầy dựng lại làng mạc rồi lại tiếp tục tham gia vào quân đội.
62 Cũng không có gì là to chuyện nếu như vào một ngày trời chuyển âm u từ buổi sáng, Khúc Hồ từ thư phòng chạy về với vài binh thư trên tay, cô nhìn trời rồi lại ngẫm “Chắc Đắc Dụ cũng sẽ bị mưa ướt nếu như chàng đang trở về”.
63 Nữa đêm, Khúc Hồ khóc mãi đến khi mệt quá thì ngủ thiếp lúc nào không hay, cô mệt nhọc đứng dậy thì nghe tiếng nha hoàn gọi mãi ngoài cửa, sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì nhưng cũng chẳng buồn mà nuốt vào, ước gì tất cả những chuyện hôm nay đều là ác mộng, chỉ cần ngủ một giấc liền thức dậy là không có gì hết.
64 Cả Dụ phủ ồn ào, một lát sau Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện với thanh kiếm đang nhỏ máu thành một đường dài, y phục nữa cởi nữa kín, mái tóc dài che gần nữa khuôn mặt, hắn đi chân trần, đứng nhìn Khúc Hồ đang muốn rời đi.
65 Vào đến thành Giang Châu, Lư Sư Y đã cải trang thành người có ngoại hình bình thường, tay dắt Ô Vân vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm hiệu thuốc, những hàng thuốc ở các làng dọc đường đến Giang Châu không có đủ những loại dược thảo tốt cho Khúc Hồ.
66 Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác dừng lại mọi hành động, hắn cảm nhận được sự có mặt của Khúc Hồ, hắn nghe tiếng khóc thảm thương của nữ nhân này. Nhưng mà hắn không thể vì nữ nhân mà từ bỏ những tham vọng bấy lâu nay.
67 Cứ nghĩ là ảo giác, Khúc Hồ bất giác gọi tên, cô không ngờ là Trác Nghiêm Đắc Dụ quay lại nhìn thật, đích thực là ảo giác rồi, Trác Nghiêm Đắc Dụ nhảy xuống ngựa và đi đến gần cô, hắn còn đưa tay chạm vào tóc cô thì có phải chăng là ảo giác ? Khúc Hồ đưa cuốn sách ra, nó không rơi xuống đất mà đang ở trên tay Trác Nghiêm Đắc Dụ.
68 Dụ Phủ cũng không cách đó xa lắm, nhưng khi Khúc Hồ đến thì cánh cửa lớn của Dụ Phủ đã đóng kín, không có người lau bụi nên cánh cửa bám đầy bụi, Khúc Hồ đẩy cửa đi vào, cảnh vật vẫn như thế nhưng mà có điều không còn bóng người chạy tới chạy lui nữa.