Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ Q.9 - Chương 17-18

Chương trước: Q.9 - Chương 15-16



Quyển 9: Bắt đầu lại từ đầu

Chương 17: Lâm Nam

Tim Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô có cảm giác lần này nhất định Trình Thiến Tây chỉa mũi dùi về phía cô mà quan trọng hơn là, lúc nãy dì Tề có nói Trình Thiến Tây đã tìm cô rất lâu, chắc rằng lần này cơn tức lớn như vậy có liên quan đến cô.

Vừa mới định lên tiếng hỏi thì đã nghe Trình Thiến Tây chủ động lên tiếng: 'Không ngờ cô tuổi còn trẻ như vậy mà tâm kế lại nhiều đến thế. Bây giờ cô đã toại nguyện được làm thiếu phu nhân của nhà họ Cung, nói đi, bước tiếp theo cô định làm cái gì?'

Nghe mấy lời này Sầm Tử Tranh như bị sét đánh bên tai, cô sửng sốt nhìn Trình Thiến Tây, nhất thời còn chưa hiểu được ý bà muốn nói gì.

Sắc mặt Cung Doãn Thần càng trở nên khó coi, lúc này ông không nhịn được nữa mà đứng bật dậy bước đến kéo tay Trình Thiến Tây, quát: 'Thiến Tây, bà điên rồi sao? Tử Tranh nó có biết gì đâu! Bà hỏi nó những chuyện này làm gì chứ?'

'Nực cười! Cô ta là con gái của người phụ nữ kia, tôi không hỏi cô ta chẳng lẽ ông muốn tôi đi tìm con hồ ly tinh kia mà hỏi?' Trình Thiến Tây càng nói lời lẽ càng sắc bén, trong ánh mắt toàn là vẻ châm biếm lẫn khinh miệt.

'Thiến Tây, bà càng nói càng quá đáng rồi đó!' Cung Doãn Thần chau mày, giọng đầy phẫn nộ lên tiếng.

Nhìn hai người tranh cãi không ngừng, Sầm Tử Tranh càng cảm thấy khó hiểu nhưng lời của Trình Thiến Tây khiến cô rất khó xử, nhịn không nổi cô rốt cuộc lên tiếng hỏi: 'Ba, mẹ, hai người đang cãi nhau về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chuyện có liên quan đến con sao?'

Cung Doãn Thần lắc đầu, định nói gì đó nhưng rồi chẳng nói tiếng nào.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy Sầm Tử Tranh càng nóng như lửa đốt, lúc này Trình Thiến Tây mới lên tiếng, giọng lạnh như băng ...

'Cô thật biết diễn kịch, chắc là kế thừa tài năng của mẹ cô rồi, cũng kế thừa luôn bản tính của mẹ cô, thích đi câu dẫn đàn ông phải không? Mẹ cô năm đó quyến rũ ba chồng cô, bây giờ lại còn tìm đủ mọi cách để cô gả vào nhà họ Cung. Nói đi, mẹ con các người rốt cuộc có ý đồ gì?'

'Đủ rồi, Thiến Tây! Chuyện năm đó hoàn toàn là cái sai của tôi, bà đừng nói những lời tổn thương người ta như vậy nữa!'

Lửa giận trong mắt Cung Doãn Thần lúc này bừng bừng thiêu đốt, ông bất mãn trừng mắt nhìn vợ, giọng nói cũng trở nên thật đáng sợ.

Sầm Tử Tranh nghe vậy vừa sửng sốt vừa phẫn nộ, cơn giận cũng bùng nổ trong cô nhưng cô tận lực nén xuống ...

'Mẹ, những lời mẹ nói thật quá mức rồi. Mẹ nói con thế nào cũng được nhưng mẹ không có tư cách chỉ trích mẹ con!'

Tận lực nén cơn giận trong lòng xuống, cũng tận lực để cho giọng nói của mình không quá run nhưng khi nghe có người phỉ báng danh dự của mẹ mình cô thật sự không nhịn được mà lên tiếng bênh vực ẹ.

'Hừm!'

Trình Thiến Tây lạnh lùng cười một tiếng, 'Nực cười! Thật nực cười! Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Đúng vậy, ta không có tư cách phê phán mẹ của cô nhưng ta nghĩ phê phán ba chồng của cô thì hoàn toàn có thể. Chuyện này ba chồng cô cũng thừa nhận rồi đó, chẳng lẽ nói ta vu oan cho nhà các người sao?'

Sầm Tử Tranh ngây ngẩn cả người, cô nhìn về phía Cung Doãn Thần, trong ánh mắt đầy nghi vấn.

Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô run giọng hỏi: 'Ba, lời mẹ nói ... có phải sự thật không?'

Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh rồi ông lại cúi đầu, thở dài một tiếng thật sâu, ông không nói gì chỉ vô lực gật đầu.

Cái gật đầu của ông như một thanh chùy quất mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh khiến cô vừa đau đớn vừa kinh ngạc. Cô vội bước đến bàn tay run run bắt lấy tay Cung Doãn Thần.

'Ba, sao lại như thế chứ? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Xin ba nói cho biết rốt cuộc chuyện là như thế nào đi!'

Sầm Tử Tranh cảm giác như trái tim mình đang bị ai bóp chặt lại khiến cô nhất thời không thể thở được.

Trên mặt Cung Doãn Thần thoáng qua một tia khổ sở, ông càng cảm thấy bất lực và tự trách, nhất thời ông cũng không biết nên mở lời thế nào.

'Cung Doãn Thần, ông định giấu diếm chuyện này đến bao giờ?'

Giọng lạnh như băng của Trình Thiến Tây lại cất lên.

Cung Doãn Thần nhìn vợ rồi lại nhìn sang Sầm Tử Tranh sau đó bước những bước nặng nề đi về phía cửa sổ, mắt ông mơ hồ nhìn qua màn mưa, chậm rãi lên tiếng ...

'Tử Tranh à, ta biết con không biết chuyện trước đây của cha mẹ con, chắc mẹ con cũng chưa từng nhắc qua với con ...'

Giọng ông như vọng lại từ xa xăm, mơ hồ chìm trong ký ức của riêng mình.

'Lúc ta còn trẻ, trong một lần ta đến Thượng Hải công tác, tim ta trước giờ có bệnh, qua sự giới thiệu của một người bạn, ta đến gặp ba con, ông ấy là một bác sĩ tim mạch rất giỏi, không chỉ cứu mạng của ta mà còn cùng ta kết làm bạn thân, thân đến mức không gì là không thể tâm sự, sau này chúng ta còn thân hơn cả anh em ruột nhưng ...'

Cung Doãn Thần chợt ngưng lại, tâm tư như đang trải qua sự dày vò đau khổ của năm đó, ánh mắt càng xa xăm mơ hồ.

'Nhưng thế nào?'

Sầm Tử Tranh có cảm giác tim mình sắp vọt lên cổ họng, còn Trình Thiến Tây đang ở bên cạnh lắng nghe cũng khẩn trương nhìn chồng mình, dù sao câu chuyện này cũng là lần đầu tiên bà nghe ông kể.

Cung Doãn Thần thở dài một tiếng thật sâu, ánh mắt vẫn không rời màn mưa ngoài cửa sổ, trong ánh chớp mắt ông như cũng chợt lóe lên.

'Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Nam đã khiến cho cục diện vốn đang yên ổn chợt trở nên rối rắm!'

'Lâm Nam?' Sầm Tử Tranh kinh ngạc kêu thất thanh ...

'Đúng vậy!'

Cung Doãn Thần xoay người lại nhìn về phía Sầm Tử Tranh, giọng nói mang theo một nỗi ưu sầu nhàn nhạt: 'Chắc là ta không có gọi sai tên của mẹ con chứ?'

Cả người Sầm Tử Tranh run lên, cô khổ sở gật đầu. Đúng vậy, mẹ của cô tên thật là Lâm Nam

Chẳng lẽ mẹ thật sự với ...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cố hết sức giữ bình tĩnh nghe Cung Doãn Thần kể tiếp.

Chương 18: Hoa Marguerite nhắc lại tình bạn cũ

Trên mặt Cung Doãn Thần lộ ra một chút xúc động, ông trầm giọng nói: 'Lâm Nam lúc đó là vị hôn thê của cha con, lúc đó hai người họ có thể coi như một đôi kim đồng ngọc nữ. Lần đầu tiên ta gặp Khương Ngự Kình là vào một buổi chiều, lúc đó bà ấy đến tìm cha con, trong khoảnh khắc mà ta nhìn thấy bà ấy đó, ta biết lòng mình triệt để trầm luân mất rồi, ngay cả chuyện bà ấy là vị hôn thê của người bạn tốt nhất của ta ta cũng quên mất ...'

Ông không nói tiếp được nữa, một tia hối hận dâng lên trong mắt.

Sầm Tử Tranh bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc, cô không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ thế nào.

Sắc mặt Trình Thiến Tây trở nên rất khó coi nhưng bà vẫn im lặng bởi vì bà cần phải biết chân tướng sự việc.

Cung Doãn Thần nói tiếp, giọng khàn khàn ...

'Con người vốn rất ích kỷ nhất là khi đối mặt với tình yêu và lợi ích. Khi ba nhận ra mình đã yêu vị hôn thê của người bạn thân, ta không có cách nào xem như tình cảm kia không có vì vậy ... ta đã có một quyết định rất ích kỷ đó chính là dùng bất cứ thủ đoạn nào miễn là Lâm Nam trở thành của ta, ta muốn bà ấy trở thành người phụ nữ của ta!'

Toàn thân Sầm Tử Tranh run lên, cô sửng sốt nhìn Cung Doãn Thần nhất thời không biết nên nói gì.

Không để ý đến biểu tình trên mặt Sầm Tử Tranh, Cung Doãn Thần cứ chìm trong hồi ức của mình...

'Ta điên cuồng theo đuổi Lâm Nam dùng hết mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn, mãi rồi ... ta cũng được toại nguyện. Lâm Nam cũng bắt đầu yêu ta!'

'Không đâu ...' Sầm Tử Tranh không kìm được bật lên một tiếng kêu đau lòng.

Chuyện này sao có thể chứ!

Mẹ của cô sao có thể yêu người đàn ông khác ngoài cha cô chứ ...

Chuyện này ... chuyện này đúng là hoang đường!

'Tử Tranh, ta biết con rất khó tiếp nhận sự thật này nhưng ... ta không cần phải nói dối con làm gì, mẹ của con, cũng chính là Lâm Nam đã yêu ta. Cùng với tình yêu đó là sự cắn rứt lương tâm bởi vì trong lòng bà ấy, cha con cũng chiếm một vị trí rất quan trọng, bởi dù sao họ cũng sắp đi đến hôn nhân. Rất nhiều lần ta tìm cách nói rõ với cha con nhưng đều bị mẹ con ngăn lại nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, rốt cuộc cũng có một ngày cha con biết được tất cả!'

Giọng ông bắt đầu run run, tay cũng đang run, không chỉ ông, ngay cả Sầm Tử Tranh cũng đang run còn trên mặt Trình Thiến Tây chỉ còn lại một nỗi đau xót.

Bà với ông, mấy mươi năm chồng vợ, bà biết trong lòng ông luôn ẩn dấu một bóng hình khác nhưng hôm nay tận tai nghe thấy lòng bà đau đớn quá. Tuy bà với ông là hôn nhân thương nghiệp nhưng về với ông bao nhiêu năm qua, tình cảm cũng dần nảy sinh, thời gian càng lâu bà càng yêu ông nhiều hơn chính vì vậy khi nhà họ Cung có chuyện bà liền không chút nề hà gánh vác tất cả.

Bà yêu ông, nhưng còn ông thì sao chứ?

Những biểu tình trên mặt Trình Thiến Tây bị Cung Doãn Thần thu hết vào tầm mắt, trong mắt ông thoáng qua một chút khác lạ nhưng rất nhanh đã biến mất, ông ngừng lại một chút rồi nói với Sầm Tử Tranh: 'Khi cha con biết chuyện, dĩ nhiên là ông ấy rất dau lòng, sau cùng ông ẹ con quyền lựa chọn, để bà ấy tự mình quyết định xem sẽ lấy ai!'

Lòng Sầm Tử Tranh chợt run lên, cô thì thào nói: 'Kết quả là ... mẹ chọn cha con sao?'

Cung Doãn Thần chợt mỉm cười, trong nụ cười mang theo một cảm xúc không thể gọi tên.

'Khi mẹ con quyết định chọn cha con, hai người rời khỏi Thượng Hải sau đó ta nghe nói họ dời đến Đài Loan, sau đó nữa ... thì không còn tin tức!'

Cung Doãn Thần đã kể hết câu chuyện một lúc rồi mà Sầm Tử Tranh vẫn còn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, cô yếu ớt ngồi sụp xuống sofa, gian nan đè nén những cảm xúc trong lòng xuống.

Nước mắt của Trình Thiến Tây đã rơi từ lúc nào không biết, đây là lần đầu tiên bà khóc trước mặt Sầm Tử Tranh, nước mắt chỉ rơi lặng lẽ nhưng mang theo vô hạn chua xót và đau lòng ...

Nhìn bà khóc lòng Cung Doãn Thần cũng đau khổ không kém, ông bước đến đặt tay lên vai bà, thở dài một tiếng: 'Thiến Tây à, cả câu chuyện là như thế, hôm nay tôi đã kể hết cho bà rồi đó. Đều là chuyện đã qua cả rồi, nếu bà có muốn trách hờn gì thì cứ trách một mình tôi thôi. Tử Tranh nó có liên quan gì đâu!'

Trình Thiến Tây cố nén nước mắt nhưng giọng vẫn nghẹn ngào ...

'Cung Doãn Thần, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn giấu diếm tôi chuyện này. Trong lòng ông tôi vĩnh viễn cũng không thể bì kịp Lâm Nam đó. Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ông luôn thiên vị Sầm Tử Tranh như vậy, không ngờ ... thật sự không ngờ ...'

Sầm Tử Tranh vẫn chưa hoàn hồn lại sau những chấn động cô thì thào, 'Vì sao, vì sao mẹ không nói cho con biết ...'

Cả căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, ba người ai nấy chìm sâu trong thế giới của riêng mình, bên ngoài cũng im lặng, mưa đã ngớt hạt ...

Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh chợt kêu lên thất thanh ...

'Không đúng!'

Cô đứng bật dậy, cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

Cung Doãn Thần nhìn Sầm Tử Tranh, vẻ mặt có chút khó hiểu...

'Tử Tranh, con ...'

'Không đúng, trong đó nhất định có hiểu lầm!' Sầm Tử Tranh nhắc lại lần nữa, vẻ khẳng định.

Trên mặt Cung Doãn Thần sự khó hiểu càng rõ rệt, 'Tử Tranh, con nói vậy là ý gì? Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?'

Sầm Tử Tranh mấp máy môi, trong đầu cô vừa nãy chợt xẹt qua một ý tưởng ...

Sầm Tử Tranh nhìn Cung Doãn Thần giọng kiên định: 'Ba, xin hỏi hoa Marguerite trồng trong vườn hoa kia là vì ai?'

Đây là manh mối mà cô vừa nghĩ đến!

Cung Doãn Thần nghe Sầm Tử Tranh hỏi vậy thì cũng không giấu diếm mà nói thẳng: 'Loài hoa Marguerite này là hoa mà cha con rất thích còn mẹ con vì chịu ảnh hưởng của cha con nên cũng rất thích loài hoa này. Có thể nói, ta trồng loài hoa này là để nhớ về tình bạn giữa ta và cha con!'

Nhiều năm đã qua bây giờ nghĩ lại mới thấy chuyện năm đó ông làm ích kỷ làm sao!

Loading...

Xem tiếp: Q.9 - Chương 19-20

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Kính vạn hoa - Tập 49 - Bạn gái

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 10



Nốt Ruồi Bên Má

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 31


Nhiếp Chính Vương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 83