41 Lợi ích cùng nguy hiểm luôn luôn cùng tồn tại, khi nguy hiểm vượt xa lợi ích đoạt được, như vậy từ bỏ sẽ thành lẽ tất nhiên.
“ Quay đầu ta sẽ đem trả lại tiền, không dính vào chuyện của quý phủ.
42 Con mắt bỗng nhiên bị mù khiến Phùng lão phu nhân táo bạo qua từng ngày, đặc biệt là sau khi trải qua thái y chẩn trị lại không hề có hiệu quả, lý trí của Phùng lão phu nhân bắt đầu không áp chế được tính khí nữa rồi.
43 Khương Trạm nói làm Phùng lão phu nhân tức giận đến bốc khói, nhưng có Lưu tiên cô ở đây, bà mạnh mẽ đè xuống lửa giận, hung hăng khoét Khương An Thành một cái.
44 Trong đình viện lúc này, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, tầm mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Khương Thiến.
Trong lòng Phùng lão phu nhân lại có cảm giác thở dài một hơi.
45 Dưới ánh mắt khác thường của mọi người trong phủ, dù Khương Thiến có đầy bụng nghi vấn cùng ủy khuất cũng không tiện ở lì tại Bá phủ, thoáng trao đổi một ánh mắt với Tiêu thị rồi vội vàng rời đi.
46 “ Cái gì?” Đồng dạng chịu không nổi đả kích còn có Lưu tiên cô.
Giờ phút này Lưu tiên cô một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch ngồi lặng ở trên giường.
47 “ Tiên cô không cần khẩn trương, thiết nghĩ hai cái đuôi kia không lâu nữa sẽ tỉnh lại, chúng ta vẫn nên tranh thủ nói chuyện chính thôi. ”
“ Làm sao ngươi biết.
48 Hai tay Khương Tự đặt ở trước người, tư thế ngồi trong tùy ý lộ ra ưu nhã, ngữ khí hòa hoãn nhu hòa: “ Tiền phải có mệnh xài, mới gọi là tiền. ”
A Phi rùng mình một cái, lập tức nghĩ đến thống khổ sống không bằng chết lúc nửa đêm.
49 Trên đường xôn xao một trận.
Khương Tự bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Mấy tên bày thủ thế tay đấm chân đá bao vây quanh Nhị Ngưu, cẩn thận nhích gần về phía nó, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ thô cứng.
50 “ Mày, mày đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động. ” Thôi Dật bị chú chó đè xuống đất hoàn toàn không dám động đậy run rẩy nói.
Chó đáng sợ hơn người đó, người tốt xấu gì cũng có thể uy hiếp dụ dỗ, chó hoàn toàn không thể giảng đạo lý đâu, một khi cho cổ họng hắn một trảo, thì hắn coi như tráng niên mất sớm rồi!
Thôi Dật càng nghĩ càng sợ, có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của chó lớn phun ra ở trên mặt hắn, ngẫu nhiên còn rơi xuống mấy giọt nước miếng.