221 - Thế nhưng hiện tại công chúa đang suy yếu, mang theo công chúa ly khai cũng đã rất khó rồi huống chi là hơn tám mươi người. Liệu có thoát ra được không? A Đại không tin nói.
222 - Vậy phải làm sao bây giờ? Cự Lộc Vương nhíu mày nói. - Để cho người của chúng ta lục soát ở bốn phía, có động tĩnh gì thì bắn tên báo hiệu, không nên cho tất cả đi cùng một chỗ, phải tách mọi người ra.
223 Hai ngày sau, hai mươi bảy con hắc lang cao tới mười trượng từ trong núi lao ra, dẫn đàu là mười con hắc lang trên đầu đội một cỗ đại kiệu, phía sau là mười bảy con, trên mỗi con đều có bảy tám người.
224 Phía sau có một nam tử mặc đạo bào dường như tung ra một cái lưới vô hình ràng buộc hoàng quang khiến cho hoang quang không thể tiếp tục bay về phía trước nữa.
225 Chứng kiến Chung Sơn dùng những lời này mê hoặc bọn chúng, Thiên U công chúa công chúa không hề xen vào mà cười thầm trong lòng. Trong mắt của đạo bào nam tử hiện ra vẻ kinh nghi bất định.
226 - Thu nghĩa tử, đưa vào trong tiên môn, hi vọng có thể kiếm được một viên phá cấm đan? Chung Sơn đột nhiên hồi ức nói. Như Yên ngoài ý muốn nhìn Chung Sơn gật gật đầu nói: - Công tử nói đúng, phu quân chính là có ý này.
227 Bên trong Thương Vân điện của Thương Vân tông. Một nam tử đang chắp tay sau lưng đứng giữa đại điện, trong mắt hiện lên sẽ tức giận. Lúc này từ bên ngoài đại điện có ba người chậm rãi đi vào, một trước hai sau.
228 Mọi người chờ đợi ở ngoài Thương Vân tông, sau đó đột nhiên xuất hiện ra khoảng ba mươi vạn binh lính, hơn nữa các binh lính đều vô cùng tinh nhuệ, đều là cường giả Kim Đan kỳ.
229 Ở bên trong trường sinh điện, ánh sáng của dạ minh châu chiếu xạ sáng trưng, ở bên ngoài Trường Sinh điện hoàng hậu Bảo Nhi đã sắp đặt những trận pháp.
230 Chung Sơn nghi hoặc nói: - Ngưng thần thức. Thiên U công chúa cười nói: - Với thực lực hiện tại của tiên sinh còn chưa thể ngưng ra căn thần thức. Đến tu vi Hợp Thể kỳ như ta mới có đầy đủ năng lực bắt đầu chầm chậm ngưng ra căn thần thức.
231 Khi Niệm Du Du chợt biến, ngữ khí cũng biến theo. Lông mày Chung Sơn nhíu lại, đến dùng Niệm Du Du là người nào, không ngờ lại họa thủy đến mức này, dung nhan chỉ là một phương diện, một phương diện khác chính là khí chất của nàng, khiến cho người khác nhìn không thấu nàng là loại người nào, đồng dạng, làm cho đạo lữ của dạng nữ nhân này vĩnh viễn sẽ không cảm thấy khô khan.
232 Sau khi Chung Sơn và Thiên U công chúa rời đi, bốn bề lại vắng lặng, đột nhiên Huyền Nguyên mở tròng mắt xám bạc ra. - Tốt rồi, bọn họ đã đi cả, đi ra đi.
233 - A Đại để ý đến y phục của mọi người thì thấy rất quen thuộc, mà Chung Sơn lúc này đang nhìn hai nử tữ cãi nhau. Chỉ có ông chủ **** giờ này toát hết cả mồ hôi lạnh.
234 Thiên U công chúa cùng Chung Sơn nhìn về phía ma chủng trong tay Chung Sơn. - Tiên sinh, ma chủng có khả năng thu nhận mình, bên trong nó còn có ma quân ấn kỳ, nếu ba ngày sau không mọc rễ nó sẽ tan biến đi và trở về trong tay của Tà Diễm.
235 Vừa rồi tất cả mọi người bị bát cực thiên vĩ dọa cho lạnh gan, đều hoảng loạn cuống cuồng bay hướng tứ phương chạy trốn. Cửa thành bị đóng lại? Là có ý gì? Chẳng lẽ thành này bị cách tuyệt, bị phong tỏa? Hàn Tuyệt thái tử nhìn về phương hướng Chung Sơn một cái.
236 Bát cực thiên vĩ hướng về phía này đi đến, nó nhanh chóng lao tới, Chung Sơn không thể không đi. Chung Sơn đã tính toàn bộ phương vị, nếu không phải là mình mà đổi lại là người khác, thì phải chết chắc không thể nghi ngờ.
237 Tịnh thế tuyết liên từ từ héo tàn lại. - Ở trong Nê Hoàn cung của ta, ngươi còn muốn đoạt đi ý thức của ta? - Ngươi đã thất bại, đã bị tịnh thế tuyết liên luyện hóa, vô luận là trước kia ngươi mạnh mẽ đến bao nhiêu thì hiện nay cũng phải chịu thất bại, linh trí của ngươi không đầy đủ, cuối cùng phải để cho ta sử dụng.
238 Chung Sơn chín mươi sáu tuổi và đã đạt tới Kim Đan kỳ tần thứ sáu! Truyện Còn một ngày nữa là có thể tới Thái Cổ Thánh Đô, Chung Sơn đang nghỉ ngơi, chuẩn bị tiến vào thánh thành của Đại La, một thánh đô rất hưng thịnh của một thiên triều, Thái Cổ Thánh Đô.
239 Tề thiên hầu phủ. Tề Thiên Hầu ngồi trong một gian đại điện, hai mắt nhắm lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
240 Thủy Kính tiên sinh vẫn luôn nhìn vương phi, trong ánh mắt có sự đau thương, sự kích động kèm theo một nỗi buồn vô cớ nhưng lại không dám nhìn thẳng mà chỉ lén nhìn nàng.