41 “Đó là ngày 22 tháng 5, hôm sau là sinh nhật của anh, nhưng em lại nhận được một nhiệm vụ vô vùng nguy hiểm. Trước khi xuất phát, em chợt nghĩ, nếu em chết, sẽ có một bí mật bị mang xuống mồ, không một ai biết đến.
42
Lúc An Lạc giât mình tỉnh giấc khỏi cơn mê cũng là lúc trời hừng đông.
Rèm cửa phòng ngủ che khuất ánh trăng, căn phòng chìm trong đêm tối, An Lạc lần mò tìm chiếc điện thoại để cạnh gối soi sáng cảnh vật xung quanh.
43
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh mà lạnh lùng từ đầu đến cuối của An Lạc, An Dương không nhịn được mà tán tụng, “Kỹ thuật bắn súng của anh khủng thật. ”
An Lạc thấy vết máu trên ngón tay cái An Dương thì lập tức nắm lấy cổ tay anh: “Đưa tôi xem vết thương.
44 Thấy An Trạch không phản ứng, An Lạc tiếp tục nhỏ giọng: “Có lẽ chuyện này rất khó tin cho cậu, nhưng sự thật là như vậy, tôi không phải là anh trai của cậu, mà là một An Lạc xa lạ đến từ tai nạn máy bay 27 năm trước.
45 Ánh ban mai xuyên thấu qua rèm cửa rọi vào phòng ngủ, nhẹ chiếu lên mặt An Lạc. An Lạc lấy tay che ánh nắng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường.
46
Cùng lúc đó, tại nhà An Dương.
Thấy cái tên hiển thị trên nhật ký, An Lạc và An Dương đều im lặng.
Tuy An Lạc nghi ngờ cuộc gọi kia có liên quan đến vụ mất tích của mình, nhưng không ngờ nó lại là của bố anh.
47 An Lạc cứ nghĩ rằng, sau khi đuổi tới biển không tìm thấy mục tiêu thì bọn sát thủ sẽ tự nhiên mà tới nơi ở của An Dương ở trung tâm thành phố. Nhưng kì lạ là, qua cả một ngày rồi mà ngôi nhà của An Dương vẫn gió êm sóng lặng.
48 Chuyên gia thôi miên hoặc bác sĩ tâm lý sẽ dùng kỹ thuật đặc biệt, kết hợp ngôn ngữ ám thị, khiến người bị thôi miên đi vào trạng thái ngủ tạm thời. Ở trạng thái này, người bị thôi miên sẽ tiếp nhận thông tin, từ đó khơi dậy ký ức bị kiềm nén hoặc bị mất đi.
49
Thấy vẻ mặt âm tình bất định của An Lạc, Chu Duyệt Bình lo lắng: “An Lạc, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
An Lạc cầm giấy ăn lau cái tràn đầy mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Không có gì, chỉ đau đầu thôi.
50 Thấy hai anh em im lặng không nói gì, An Quang Diệu bèn ho nhẹ một tiếng: “Vừa hay hôm nay hai đứa đều có ở nhà, ông nội có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa.
51
An Lạc ở lại An gia một tuần.
Một tuần này coi như sóng êm gió lặng. An Úc Đông không có ở nhà, nghe đâu là ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. An Lạc muốn điều tra sự thật của năm xưa cũng chẳng thể nào làm được.
52 Sâu trong mộ viên vắng vẻ, có hai bia mộ lạnh lẽo nằm song song với nhau, là phần mộ hợp táng của hai vợ chồng An Úc Thu, và mộ huyệt của An Chi. An Lạc biết, hai phần mộ này là hai gốc rễ cắm sâu dưới đáy lòng An Quang Diệu, mãi mãi không thể nhổ bỏ hoàn toàn.
53
Trong thư phòng, An Quang Diệu vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thâm trầm nhìn con trai và con dâu trước mặt.
An Úc Đông và Chu Bích Trân liếc mắt nhìn nhau.
54
Sáng ngày hôm sau, tại tầng 21, phòng làm việc của tổng giám đốc khách sạn Hoa An.
Khi An Lạc gõ cửa phòng làm việc thì An Úc Đông đang gọi điện thoại, thấy An Lạc bước vào, ông chỉ chỉ ghế sô pha ý bảo anh ngồi xuống.
55 Buổi chiều cùng ngày, An Lạc vẫn ở lại công ty tăng ca, mãi đến khuya mới về nhà. Có thể nguyên nhân anh về muộn là vì muốn tránh mặt An Trạch. Theo lí trí mà nói, hành động đoạn tuyệt của An Trạch quả thực là cách tốt nhất với hai người, nhưng trong lòng An Lạc vẫn có chút gì đó khó chịu.
56
“Lập tức đến bệnh viện! Nhanh lên!”
Gần như là vô ý thức mà mở miệng nói ra những lời này, An Lạc cũng không biết vì sao mình phải vội vã tới bệnh viện trung tâm đến vậy.
57 Thấy An Trạch cảm ơn, An Lạc lại cảm thấy xấu hổ. Thật ra, An Lạc cũng không rõ lí do vì sao mình lại cấp tốc chạy tới bệnh viện như thế, dường như trong lòng có một tiếng nói nói cho anh biết, phải nhanh chóng tới đó.
58 Thời gian lên máy bay của chuyến bay đến Vancouver là tám giờ ba mươi sáng. Sau khi đến sân bay, An Lạc gửi tin nhắn cho An Trạch, rồi đi thẳng qua cửa kiểm tra, vào nhà ga ngồi chờ.
59 Mấy ngày nay An Trạch vẫn luôn bề bộn nhiều việc, hay phải nói là, cậu cố ý để bản thân mình trở nên bận rộn. Bởi vì, nếu có một ngày rảnh rỗi, cậu sẽ không tự chủ được mà nhớ tới người kia, nhớ lại buổi tối trong bệnh viện ngày ấy, người đó đã ôm cậu vào lòng an ủi.
60
“An Lạc, chính là anh trai của cậu. ”
Thấy An Dương bình tĩnh nói ra những lời đó, An Trạch quả thực không thể tin được!
Tuy trong lòng cậu vẫn luôn hy vọng An Lạc và anh trai là cùng một người, hy vọng người anh trai mà cậu yêu từ đầu tới cuối đều là một, nhưng khi nghe từ miệng An Dương nói ra như vậy, An Trạch vẫn cảm thấy, những lời đó quả thực cứ như một trò đùa.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Dị Giới, Trọng Sinh
Số chương: 26