Trung Cung Có Hỉ Chương 31: Chương 31
Chương trước: Chương 30: Chương 30
Cảnh Diễm hôm sau tuyên Cảnh Dật vào trong cung, nhắc tới chuyện chọn phi cho hắn.
Cảnh Dật không thể nào nghĩ tới sẽ có chuyện này.
"Hoàng thúc, tuổi ngài cũng không còn nhỏ, cũng nên đón dâu rồi, hay là trong lòng ngài đã có người? Hoàng thúc hãy nói ra, Trẫm làm chủ thay ngài!" Cảnh Diễm giọng điệu thân mật, mặt mang mỉm cười.
Cảnh Dật khẽ nhếch khóe môi, một đôi mắt trong đựng đầy ý cười, "Bệ hạ, thần hiện giờ cũng không nghĩ đến việc đón dâu." Hắn cự tuyệt ý tốt.
"Hoàng thúc." Cảnh Diễm nhăn mày, "Ở trước mặt cháu trai, ngài còn nói chuyện này để làm gì." Ngừng lại, "Hiện giờ Trẫm cũng sắp làm cha, hoàng thúc vẫn là lẻ loi một mình, Trẫm chỉ nhìn, cũng sốt ruột thay hoàng thúc."
"Bệ hạ, thần cảm thấy một mình cũng đã được rồi, không có ý đón dâu." Cảnh Dật mặt không đổi sắc, chắp tay với Cảnh Diễm một cái, "Ý tốt của bệ hạ, thần xin lĩnh, chỉ là thần hiện giờ xác thực không có ý định đón dâu."
Cảnh Diễm khẽ thở dài, "Hoàng thúc, Trẫm cũng không muốn bức người, nhưng người vẫn không đón dâu như thế này, Liễu tổ thái phi có thể yên tâm sao?"
Cảnh Dật hơi giật mình.
"Hoàng thúc, liền coi như nể mặt Trẫm, chính phi không chọn vội, chọn vài cái thiếp thất vậy." Cảnh Diễm nhíu mày nhìn hắn, cực kỳ thành khẩn.
Có thể từ cưới vợ xuống tuyển chọn thiếp thất, Cảnh Diễm nhượng bộ rất lớn, nếu Cảnh Dật vẫn không đồng ý, vậy thì là không nể mặt Hoàng Đế, làm mất thể diện Hoàng Đế.
Cảnh Dật lặng yên một hồi, mi tâm nhẹ chau lại chậm rãi giãn ra, rốt cuộc cũng đồng ý.
Cảnh Diễm làm ra dáng vẻ vui sướng, cười vang nói: "Thật tốt, thật tốt; Trẫm sẽ phái người đi đón Liễu tổ thái phi, một nhà chúng ta cũng phải gặp mặt vui vẻ."
Cảnh Dật dịu dàng cười, hết thảy như bình thường, trong lòng lại mơ hồ khó hiểu vì sao Cảnh Diễm kiên trì trong việc muốn hắn đón dâu như vậy.
Bên này; Cảnh Diễm cùng Cảnh Dật, hai thúc cháu nói cười không ngừng; đằng kia Luyện Nguyệt Sênh còn hao tổn tâm trí bởi chuyện của Cao Ti.
Cao Ti ngày hôm nay đã bị nâng ra cung đi hạ táng, hết thảy dựa theo chính thất phẩm quy cách để làm. Ngẫm lại người này vẫn là đã từng là Thục phi tay cầm quyền thế, ngoài việc hiện tại thì không rên một tiếng đã chết rồi, đến việc sử lý hậu sự cũng cực kỳ ám muội.
Làm cho chúng phi trong nội cung thổn thức không thôi.
Có khi còn trộm lau mấy giọt nước mắt sau lưng người khác, nghĩ tới kết cục thê thảm của Cao Ti thì giống như nhìn đến ngày mai u ám của chính mình.
Toàn bộ trong cung nhất thời đều ngột ngạt, nhưng là Cao Ti chết, đồng thời lại có đề tài mới cho nhóm cung nhân và phi tần nói chuyện.
"Nói ra thì cũng là đáng tiếc, Cao tài nhân là bị liên lụy bởi người nhà, nếu không một Thục phi, vinh hoa phú quý, quyền thế đế sủng, muốn cái gì không có?" Trang phi bưng ly trà, khá là tiếc hận nói xong, nhưng mặc cho ai đều có thể nghe ra đến nàng trong lời nói có ý mỉa mai cùng vui sướng khi người gặp họa.
Nguyên thục viện vuốt ngực, thở dài nói: "Ôi, ta hiện tại chỉ cần nghĩ tới đến cảnh ngộ Cao tài nhân gặp phải, thì cả người đều không thoải mái, giống như có thể thấy trước những chuyện bản thân mình gặp phải."
Cố tu dung mắt hạnh vừa chuyển, đem khăn hất lên, "Này, nghe lời nói của Nguyên tỷ tỷ, là điềm xấu, sao lại có thể nhìn thấy ngày sau của tỷ tỷ ngươi được; chuyện này có bắn đại bác cũng không quan hệ đến, tự mình dọa mình!"
Nguyên thục viện chuyển mắt nhìn nàng một cái liếc mắt; "Muội muội không hiểu tỷ tỷ rồi." Giọng điệu có phần u oán, "Trong cung này nhiều chuyện, ai biết lúc nào sẽ rơi xuống người mình."
Hiện nay trong gió thu run lẩy bẩy, cây cối khó khăn, hoa tàn thảo khô, ngược lại là cực kỳ phù hợp với tâm tình bi thương của Nguyên thục viện lúc này, nàng quay ra hồ nước bên ngoài đình, rất là ưu sầu thở dài.
Cố tu dung bị nàng ai oán không biết đáp trả thế nào, nâng chung trà lên uống.
"Này, đó là cái gì?" Đang ở trong sự phiền muộn vô hạn Nguyên thục viện đột nhiên kêu lên, con mắt nheo lại nhìn về phía bụi lau sây trong hồ, "Ở bên trong có cái gì đó." Nàng thay đổi giọng điệu u oán của mình.
Trang phi vẫn luôn nghe hai nàng chê cười khi nghe thấy lời này, tò mò, bưng ly trà đưa mắt nhìn sang.
"... Thế nào; giống một người..." Nói lời này chính là Cố tu dung.
Nguyên thục viện đột nhiên cả kinh, tay Trang phi run lên, trong chén nước rơi ra vài giọt.
"Ngươi chớ nói lung tung!" Nguyên thục viện run rẩy nói.
Trang phi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ hai cái thái giám, đi thuyền đi qua nhìn xem.
— — —
Khi Luyện Nguyệt Sênh đuổi tới, Nguyên thục viện ngồi xổm ở bên đình nôn khan cái không ngừng, sắc mặt Cố tu dung trắng bệch, chỉ có Trang phi coi như trấn tĩnh.
Người chết chính là một cung nữ, bị trói tay chân, miệng bị nhét vào, ném vào hồ Bồng Lai.
Thời điểm thi thể được vớt lên, Nguyên thục viện liếc mắt nhìn, liền che miệng phun. Tướng chết quá mức khó coi, những phi tần được nuông chiều từ bé không chịu nổi cũng là bình thường.
Trang phi ngăn ở trước mặt Hoàng Hậu, mặt trắng bệch sắc, khuyên nhủ: "Nương nương, đừng nhìn, đụng phải phượng thể sẽ phá hỏng rồi."
Phủ lên thi thể là vải trắng, Luyện Nguyệt Sênh đứng cách nàng không đến mười bước thì bị Trang phi ngăn lại, nghĩ là chân tâm thật ý nghĩ cho nàng. Luyện Nguyệt Sênh vẻ mặt lạnh nhạt, "Người chết là người trong cung nào?" Phân phó người tiến lên trước nhấc tấm vải trắng lên.
Vải trắng xốc lên, Luyện Nguyệt Sênh vẻ mặt như thường liếc mắt nhìn, liền nghe Trang phi nói: "Nếu là thiếp không nhìn lầm, hẳn là trong cung Đức phi."
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra.
Đầu kia Nguyên thục viện đang khó chịu muốn chết cũng cam đoan nói: "Xác thực là trong cung Đức phi."
Cứ như thế, Luyện Nguyệt Sênh phái người mời Đức phi đến đây.
Đức phi nghe nói ở hồ Bồng Lai vớt được một khối thi thể nữ nhân, trong lòng có cảm giác không ổn, một đường trấn tĩnh theo Thanh Linh đến bên hồ, nhìn thấy thi thể dưới tấm vải trắng thì

Xem tiếp: Chương 32: Chương 32