Trúc Mã Là Ông Xã Hờ Chương 9: Chương 9
Chương trước: Chương 8: Thay Đổi Thất Thường
Blog nấu ăn của Thẩm Ninh Ninh vừa đạt mốc 12 triệu người theo dõi. Cô vui sướng khoe tất cả mọi người, rồi tính toán mở một trung tâm dạy nấu ăn. Lớp được mở ra, làm cho Ninh Ninh bận tối ngày tối mắt. Cô cùng Triệu Dĩnh lên kế hoạch thuê trung tâm, đăng quảng cáo trên mạng, trên báo. Thoáng chốc trong một tuần, mà lượng người đăng kí đã quá nghìn người.
Mạc Từ Duệ dù phản đối trong lòng, nhưng vì là sở thích của cô nên anh cũng không tỏ vẻ gì nhiều. Thời gian bên cô đã ít nay càng ít hơn, điều đó khiến tâm trạng của anh không vui, nghe Ninh Ninh reo hò mà cũng không nhếch miệng lên cười được.
Ngày hôm qua, Ninh Ninh đi dạy về thì nhận được cuộc điện thoại của tuần san tạp chí Thời Đại Mới, họ hẹn cô phỏng vấn trong chuyên mục ‘đầu bếp tiềm năng’ vào chiều T6, cô vui sướng đến nỗi cười ngẩn ngơ cả một buổi chiều.
“Anh Từ Mạc, giờ anh có bận gì không, cùng em đi mua sắm nha.”
Chỉ còn cách buổi phỏng vấn vài ngày, Thẩm Ninh Ninh quyết phải chọn bộ cánh xinh đẹp.
Mạc Từ Duệ nhìn chồng văn kiện trên bàn, rồi những tập hồ sơ cao như núi, trong đầu nghĩ đến cuộc họp lúc 4h nhưng chẳng mảy may phân vân, trả lời:
“Anh rảnh, em ở đâu để anh đi đón.”
“……”
“Ok, được, anh cúp đây.”
“Chuyển cuộc họp sang sáng mai.”
Mạc Từ Duệ khoát tay ra hiệu cho thư ký, sau đó bước nhanh vào thang máy.
“Giám đốc, đó là cuộc họp với đối tác.”
Thư ký Trần run run nói. Lời của giám đốc, cô chưa bao giờ không nghe theo, nhưng cuộc họp này rất quan trọng, đánh dấu mối quan hệ hợp tác lâu dài với Mỹ, không thể nói bỏ là bỏ được.
Mạc Từ Duệ dừng bước.
“Gọi trợ lý Lâm.”
Ý tứ rất đơn giản, mọi việc giao hết cho anh ta.
Ninh Ninh khẽ thở dài khi đi mua quần áo cùng Mạc Từ Duệ. Anh chọn đồ rất kỹ càng, nhìn trên nhìn dưới, săm soi đến từng đường chỉ. Cô liên tục mắng mình ngu ngốc hàng trăm lần, trong đầu lại nghĩ đến cô nàng Triệu Dĩnh vui tươi, phóng khoáng kia, nhìn vừa mắt là ôm hết.
“Nóng lắm.” Ninh Ninh lắc đầu nguầy nguậy khi anh cầm chiếc váy cao cổ lên. Mùa hè nắng chang chang, cô mặc nó mồ hôi không chảy ròng ròng mới là lạ.
“Em thích cái này.” Ninh Ninh chỉ vào cái váy bên cạnh.
“Quá ngắn.”
Cô chỉ một cái khác.
“Cổ trễ quá.”
“Ừm, hơi lộ lưng.”
Cô chỉ một loạt những chiếc váy trên giá, bộ nào Mạc Từ Duệ cũng có những nhận định riêng, chê nọ chê kia.
Ninh Ninh tức giận, nghiến răng:
“Mạc Từ Duệ, em là đi phỏng vấn chứ không phải là ra mắt nhà chồng. Không cần quá kín đáo, dáng người như vậy lại không thể khoe ra được”.
Thẩm Ninh Ninh lí nhí trong miệng, tay vân vê những bộ cánh xinh xinh trên giá.
“Chỉ khoe với một mình anh là đủ rồi.” Mạc Từ Duệ bá đạo nói.
“Ôi trời, anh nói không biết ngượng.” Ninh Ninh xù lông lên: “Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy thân hình em.”
“Anh có thể chiêm ngưỡng ngay bây giờ.”
Đồ lưu manh.
“Với lại rồi em cũng phải thay bộ đồ đầu bếp, thế nào cũng như không.”
Mạc Từ Duệ thuyết phục cô, rồi lại tiếp tục nói: “Quyết cái này không hơn.”
Đó là sự nhượng bộ cuối cùng của anh rồi, Thẩm Ninh Ninh thầm than, nhìn chiếc váy màu xanh nhạt, cổ áo đính ren, trẻ trung nhưng khá kín đáo, cô gật đầu.
“Em muốn ăn tối ở L’gvest.”
Đó là một nhà hàng bên hồ khá nổi tiếng, thiên đường của tình yêu với một không gian lãng mạn, tràn ngập ánh đèn. Các cặp tình nhân đến đây đa số để thả đèn hoa đăng ra sông, mong ước một tình yêu trọn đời, trọn kiếp. Do những bông đèn hoa đăng đó, mà cảnh bên hồ càng thêm mông lung, huyền hào, quả là một nơi lý tưởng vừa ăn uống, vừa thư giãn.
“Em quả

Xem tiếp: Chương 10: Chương 10