Trúc Mã Là Ông Xã Hờ Chương 11: Chương 11
Chương trước: Chương 10: Chương 10
Dưới cái nhìn sững sờ của mọi người, Mạc Từ Duệ đi nhanh ra ngoài. Ninh Ninh há hốc mồm một hồi lâu, sau cũng chạy ra.
“Anh Từ Duệ.”
Ninh Ninh kêu lên. Anh đi nhanh quá, cô không theo kịp.
Mạc Từ Duệ dừng bước, quay người lại. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh vì đã quá mệt mỏi mà đã xuất hiện sự tím tái khác thường.
Ninh Ninh cố gắng chạy lại.
“Em đứng đấy.”
Mạc Từ Duệ nhận thấy giọng nói của mình run run, anh theo bản năng cố gắng thanh tịnh lại cuống họng.
“Tối quá, em không thấy….”
“Ninh Ninh,…” Mạc Từ Duệ ngắt lời cô, giọng anh tràn đầy cô đơn và buồn bã:
“Hợp đồng này do anh bắt đầu, hãy để anh kết thúc đi.”
Anh mệt rồi.
Chạy theo cô cả chặng đường dài, anh đã không còn sức nữa rồi. Dừng lại ở đây thôi. Thẩm Ninh Ninh, em đừng tạo ảo tưởng và hi vọng cho anh nữa. Khi anh nghĩ cô đã bắt đầu có tình cảm với anh, bắt đầu yêu thích anh, thì cô lại đẩy anh ra. Khi anh nghĩ, cô đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, thì ngày hôm nay, cô nói cho anh biết, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một hợp đồng, chỉ là một tờ giấy với các thỏa thuận mà thôi. Cô vĩnh viễn xem đây chỉ là một hợp đồng, vì thế không ngại mà đùa giỡn, mà chơi đùa. Tâm can của anh đã bị cô giẫm nát dưới chân rồi.
“Thẩm Ninh Ninh, hãy cho anh chút tự trọng cuối cùng.”
Giọng nói anh rất đạm, rất trầm, giống như một lời thỉnh cầu, một lời van lài, Ninh Ninh nghe mà bủn rủn chân tay, trong lòng cô hoang mang cực độ, lắp bắp:
“Vậy chúng ta…..”
“Chúng ta không còn bất kỳ ràng buộc nào.”
Mạc Từ Duệ tiếp lời cô. Mối quan hệ anh trai-em gái, anh không cần. Anh không thể đối xử với cô giống như trước đây được nữa. Anh là người ích kỷ, anh không thể ở bên cô khi tim anh đang rỉ máu được, câu nói ‘chúng ta đừng gặp nhau nữa’ nghẹn trong cổ họng, Mạc Từ Duệ bước nhanh dời đi.
“Anh Từ Duệ, em đau quá!” Ninh Ninh lẩm bẩm nhìn theo bóng dáng Mạc Từ Duệ đang xa dần. Đến khi bóng dáng anh khuất hẳn, cô bỗng nhiên ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy ngực mình, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào.
“Đau quá, em không thở được. Tại sao lại khó chịu như vậy? Mạc Từ Duệ.”
Ninh Ninh không ngừng đấm lên lồng ngực mình, nhưng cô vẫn thấy lòng nhói lên từng cơn đau đớn, không cách nào xua tan đi được. Cô thẫn thờ lê bước về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Hai ngày, Thẩm Ninh Ninh liên tục gọi điện cho anh, nhưng đều ngoài vùng phủ sóng. Ninh Ninh bồn chồn, đi đi lại lại trong phòng, cảm giác bất an khiến cô không yên.
“Ninh Ninh ăn chút gì đi con. Hai ngày nay con chưa ăn gì.”
Thẩm ba thương xót nói, gắp miếng đùi gà vào bát cô.
Thẩm mẹ dù vẫn tức giận, nhưng cũng xót con, thúc ép cô ăn bằng được.
“Con không đói.” Ninh Ninh rầu rĩ nói.
“Đói hay không cũng phải ăn vào.” Thẩm mẹ kiên quyết gắp đầy thức ăn vào bát cô. “Từ Duệ tốt như vậy mà không biết giữ, ngẩn ngơ cái gì, chuẩn bị đi xem mắt cho mẹ. Con với chả cái…”
Nhắc đến Mạc Từ Duệ, Ninh Ninh lại thấy nhói đau, cô buông đũa, chạy nhanh vào phòng, nước mắt cứ thế tràn ra.
“Kìa mình, con nó cũng đau mà.”
“Đau đớn gì khi bày ra trò lừa gạt người lớn ”
“Con nó không ăn được kìa.”
Ở bên ngoài, Thẩm ba mẹ vẫn to nhỏ tranh cãi.
Thẩm Ninh Ninh, mày khóc cái gì, đồ ngốc.
Ninh Ninh nằm mơ. Mạc Từ Duệ đang ở phía trước, nhưng cô không tài nào đuổi kịp được. Lúc nào, cô cũng chạy phía sau anh, nhưng chỉ nhìn bóng lưng anh vô tình và lạnh lẽo.
Anh nói: chúng ta đừng là gì của nhau nữa.
Anh nói: dừng lại ở đây thôi, chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa.
Không!!! Ninh Ninh muốn hét lên ngăn cản, nhưng bóng anh càng xa hơn, rồi hoàn toàn biến mất.
Ninh Ninh tỉnh lại đã hơn 8h tối, mồ hôi rơi đầm đìa, ướt đẫm lên gối. Cô bàng hoàng nhớ đến giấc mơ vừa rồi, chân thực đến thế, thậm chí cô còn nhìn thấy ánh mắt gằn lên những tia máu của anh.
Không được, Ninh Ninh lo sợ với tay lấy túi xách, bắt xe trong đêm về thành phố. Đến biệt thự Hoàng Viên đã là quá nửa đêm. Cô đứng trước cổng, cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người. Không phải vì quần áo mỏng manh trên người, mà cô nhận thấy anh còn chưa về.
Gọi điện thoại thêm vài lần, Ninh Ninh chán nản đi vào. Cả đêm cô ngồi gục trên ghế sô pha, cô vì muốn đợi anh, cũng vì không dám ngủ, cô sợ giấc mơ kia sẽ tái diễn.
Sáng sớm, Ninh Ninh lại gọi điện, đầu máy bên kia vẫn tự động lặp lại những câu nói không ngừng. Không liên lạc được. Ninh Ninh lại tiếp tục ấn gọi một số khác.
“Phu nhân.” Trợ lý Lâm ở đầu bên kia nghe máy, cung kính chào.
“Anh Từ Duệ đâu? Anh ấy có khỏe không?” Ninh Ninh trầm thấp.
Lâm Phó nhớ đến bộ dáng của một con người trong hai ngày nay: Đầu tiên là uống quá nhiều rượu phải cấp cứu khẩn cấp trong bệnh viện, thứ hai là trốn viện không chịu chữa trị, cuối cùng là lao vào làm việc không ngừng nghỉ.
Lâm Phó cũng đoán nguyên nhân từ chỗ Mạc phu nhân, rất muốn nói với cô, nhưng câu nói ngàn đinh đóng cột của Mạc Từ Duệ ‘tôi không thích trợ lý nhiều lời’, khiến anh im bặt. Lâm Phó thầm nói: Con người, cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền.
“Hiện giờ tổng giám đốc đang họp.” Thông báo một tiếng, Lâm Phó chột dạ tắt máy.
“Trời ạ, nhìn cậu này.” Triệu Dĩnh hét lên, nhìn chằm chằm vào tóc tai, quần áo của Ninh Ninh.

Xem tiếp: Chương 12: Chương 12