“Mẫu thân.” Chỉ có Liên Tú Nhi ủy khuất mà kêu một tiếng, dùng ngón tay chỉ Liên Mạn Nhi, “Nàng… Ai ôi!!!…”
Liên Tú Nhi còn chưa nói ra nàng cái gì liền ai ôi kêu một tiếng, quay đầu lại khó hiểu nhìn Chu thị.
Chu thị lúc này vừa thẹn vừa xấu hổ, bất quá nàng càng sốt ruột, sợ Liên Tú Nhi đột nhiên nói ra cái gì, làm cho Liên Mạn Nhi xuất ra chứng cớ, bởi vậy hung hăng nhéo eo Liên Tú Nhi một cái.
Đúng vậy, là nàng vào trong phòng tứ phòng giở đồ đạc.
Những ngày này Tứ phòng cái ăn không ngừng, hôm nay còn mua được đất. Nàng ngay từ đầu còn không tin đây là thật. Muốn đem Tứ phòng phân ra là nàng nói ra đầu tiên. Một nhà Tứ phòng liền trải qua ngày tốt như vậy, Chu thị cảm thấy đây là đang đánh mặt của nàng. Trương thị vốn nửa chết nửa sống, hiện tại cũng vui vẻ, giống như so với trước kia còn tài giỏi có thể làm hơn, điều này làm cho trong lòng nàng phi thường không thoải mái.
Bởi vậy, khi Liên Thủ Tín cùng Trương thị thỉnh nàng đi trên thị trấn uống rượu, nàng nói không thoải mái không đi. Lại thừa dịp Liên lão gia tử những người khác đều đi trên thị trấn, đem Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi thay Tứ phòng giữ nhà điều đi chỗ khác, đến Tứ phòng tìm kiếm. Nàng muốn biết, Tứ phòng đến cùng còn giấu bao nhiêu bạc.
Liên Tú Nhi cũng theo nàng cùng một chỗ tiến vào phòng Tứ phòng.
Giở đồ đạc của Trương thị, Chu thị làm đã quen, bởi vậy vừa vào nhà liền đi xem ngăn tủ Trương thị. Quả nhiên, nàng thấy được vài khối xích đầu thượng đẳng, còn thấy một cái hộp gỗ, nàng lắc lắc cái hộp gỗ kia, kết luận bên trong để chính là bạc. Đáng tiếc, cái hộp gỗ kia đã khóa lại.
“Mua thêm không ít đồ đạc a… Còn học được khóa lại rồi.” Chu thị tức giận nói, đang định đem hộp gỗ cùng bộ quần áo kia thả lại chỗ cũ. Khóe mắt quét nhìn đã thấy Liên Tú Nhi đang nâng một bao điểm tâm.
“Tú nhi, con đem điểm tâm buông ra.” Chu thị vội vàng lên tiếng ngăn lại, nhưng lại đã chậm, Liên Tú Nhi đã ăn hết không ít, ăn hai má phình lên.
Chu thị trong lòng cho rằng con dâu đến nhà nàng, đồ đạc của con dâu chính là của nàng. Nàng muốn mọi lúc đều nắm giữ được động thái của nhóm con dâu, trong tay có đồ vật gì. Thế nhưng nàng lại là người sợ người ta nói nàng cay nghiệt, sau lưng chỉ nàng cột sống, cho nên đều lục lọi sau lưng.
Đại con dâu Cổ thị là người khôn khéo, thường ở trên thị trấn, lại là vợ tú tài . Chu thị muốn nghĩ tìm kiếm cũng không có cơ hội, liền đối với nàng bỏ qua. Nhị con dâu Hà thị tham ăn, lôi thôi, trong lòng nàng rất chướng mắt. Nàng từng thấy trong tủ Hà thị có đồ không sạch sẽ của nữ nhân, làm nàng buồn nôn vài ngày đều thực nuốt không trôi. Tam con dâu Triệu thị đồ vật ít đến thương cảm, chỉ có Tứ con dâu Trương thị thường có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, ngăn tủ cũng thu thập gọn gàng, bởi vậy nàng thường tìm kiếm ngăn tủ Trương thị nhiều nhất. Hơn nữa lúc tìm kiếm đều rất cẩn thận để ý, tận lực không để lại dấu vết.
Nàng cũng không trộm đồ của nhóm con dâu, đồ của đám bọn họ nàng có biện pháp làm cho nhóm con dâu phải tự chủ động mang thứ đó đưa cho nàng. Nàng cũng bởi vậy nên kiêu ngạo. Lúc này vừa nhìn thấy Liên Tú Nhi đang ăn vụng liền gấp gáp. Kết quả đem mấy món đồ của Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi để sai chỗ.
” Đứa nhỏ này, con thế nào liền ăn ngay rồi!” Chu thị thấp giọng răn dạy Liên Tú Nhi.
“Tứ ca có tiền cũng phải mua đồ cho con ăn mới đúng. Con liền ăn luôn của ca thì có sao đâu.” Liên Tú Nhi không phục, ục ục thì thầm nói.
“Nếu muốn ăn, cũng không thể ăn luôn ở đây.”
Chu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại đau lòng con gái, cũng không nỡ mắng thật, chỉ làm cho Liên Tú Nhi đem điểm tâm thả lại chỗ cũ. Hai người vội vàng trở về phòng trên. Bởi vì trong nội tâm sốt ruột, liền không chú ý đem chiếu trên giường cuốn lại.
Về sau, Chu thị trong lòng có chút bất an, nàng lo lắng bởi vì Liên Tú Nhi ăn vụng, Trương thị sau khi trở về sẽ phát hiện nàng đi lục đồ. Nếu như Trương thị mà náo, nàng có cái mặt mo cũng không có chỗ đặt.
“Mẫu thân, chúng ta sợ cái gì. Nàng trộm ăn cái gì cũng không cho chúng ta, là nàng không đúng.” Liên Tú Nhi vẫn còn ghen ghét Liên Chi Nhi mấy đứa được ăn ngon, còn có thêm quần áo mới.
Chu thị hiểu rõ Liên Tú Nhi, bất quá Liên Tú Nhi nói vậy lại đánh vào tâm tư của nàng, hơn nữa đây cũng là thói quen mấy năm nay của nàng, lo lắng một hồi cũng cảm thấy Liên Tú Nhi nói không sai. Nàng cùng Liên Tú Nhi suy nghĩ một chút, đoán chừngTrương thị là thứ mềm lòng, những năm gần đây có phát hiện nàng sau lưng lục lọi rương tủ của mình cũng giả bộ như không phát hiện, càng không lộ ra chút gì với người khác.
Lần này đoán chừng vẫn là như vậy, Trương thị nếu có phát hiện cũng khẳng định không dám nói.
Liên Mạn Nhi đưa tới điểm tâm, nàng còn tưởng là Trương thị chột dạ muốn nịnh nọt nàng, trong lòng có chút đắc ý. Nàng lại không nghĩ tới, Liên Mạn Nhi đưa tới là điểm tâm Liên Tú Nhi đã ăn vụng qua.
Hơn nữa là ở đây mọi người đều có mặt.
Chu thị cho rằng đây là đang đánh mặt của nàng, thế nhưng Liên Mạn Nhi cái gì cũng không nói, nàng nghĩ muốn phát tác cũng có chút chột dạ.
Cho nên lúc Liên Thủ Nghĩa nói Liên Mạn Nhi, nàng liền không mở miệng. Trong lòng hận không thể thay Liên Thủ Nghĩa hung hăng giáo huấn Liên Mạn Nhi một chầu. Vậy nhưng Liên Mạn Nhi lại đón ý nói hùa lấy lời của Liên Thủ Nghĩa, nói có trộm tiến vào trong phòng đem đồ đạc bị lục lọi nói ra.
Liên Mạn Nhi không có điểm mặt chỉ tên, nhưng khi thấy Liên lão gia tử phóng tới ánh mắt, nàng biết rõ Liên lão gia tử đã đoán được đó là nàng.
Sau lưng lục lọi đồ đạc của con dâu là có thể bị người nghị luận rồi, hơn nữa còn ăn vụng, tuy là Liên Tú Nhi ăn vụng nhưng nàng có thể nói rõ ràng sao? Nàng lớn tuổi như vậy, chuyện này mặt mũi gánh không nổi.
Đúng lúc này, trong lòng nàng bắt đầu trách cứ Liên Thủ Nghĩa không nên tham ăn, ở trước mặt mọi người mở ra bao điểm tâm, giáo huấn Liên Mạn Nhi cũng không thành, ngược lại bị Liên Mạn Nhi tìm cơ hội vạch trần phòng ở bị lục lọi.
Đợi nghe được Liên Mạn Nhi ám chỉ lục lọi phòng các nàng là Hà thị, Chu thị liền sững sờ, ngay sau đó thở dài một hơi. Lại nghe Liên Mạn Nhi nói trong tay có chứng cớ, nàng không mở miệng không được.
Không thể để cho Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Nghĩa lại nhao nhao nói tiếp, như vậy khẳng định sẽ vạch trần ra nàng cùng Liên Tú Nhi.
Nàng mới mở miệng, quả nhiên tất cả mọi người đình chỉ cãi lộn.
“Mẫu thân, người phân xử đi, Mạn Nhi nha đầu kia quá đáng rồi, dám mở mồm nói Nhị thẩm là trộm, cái này không phải…”
“Con im miệng cho ta.” Chu thị tức giận chỉ Liên Thủ Nghĩa nói.”Cái gì trộm với không trộm ở đây, mọi người trong viện đều là người chết hả, có người tiến vào còn không biết hay sao. Lão Tứ, vợ lão Tứ, hai người các ngươi là cái gì còn không có chủ ý, để một cái con bé nói cái gì lung tung.”
Ý của Chu thị là để Trương thị cùng Liên Thủ Tín thu hồi lời nói vừa rồi, ở trước mặt mọi người nói các nàng nghĩ sai, không có người vào trong phòng các nàng.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín liếc mắt nhìn nhau, nếu như thuận theo ý tứ Chu thị, là bảo toàn thể diện của Chu thị, vậy chuyện điểm tâm phải nói như thế nào, muốn bọn hắn làm cha mẹ vu oan phẩm cách con mình có vấn đề, nói dối nó ăn vụng?
Trương thị liếc trừng Liên Thủ Tín, nàng không thể làm như vậy.
Liên Thủ Tín trong cổ họng ấp úng hai tiếng, cuối cùng cũng giữ nguyên trầm mặc. Nếu là hắn dám nói như vậy, Trương thị sẽ không tha thứ cho hắn. Hơn nữa mấy đứa nhỏ còn có thể kính hắn là phụ thân sao. Hơn nữa bọn hắn đã nhượng bộ rất nhiều rồi, sự tình biến thành như vậy còng không phải lỗi của bọn hắn.
“Lão Tứ các ngươi không đem sự tình nói rõ ràng, việc này không thể xong.” Liên Thủ Nghĩa gặp Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều không nói lời nào, lập tức lên tiếng. Trong lòng hắn tính thấy có chút đắc ý. Hắn biết mọi người đều ở nhà, hắn khẳng định Hà thị không đi qua phòng nhà lão Tứ. Hắn tin tưởng, người Tứ phòng tuyệt không dám nói là Chu thị, cuối cùng chỉ có thể phải thừa nhận là vu hãm Hà thị. Hắn muốn Tứ phòng nhận lỗi với bọn hắn, xong xuôi hắn có thể theo Tứ phòng đòi chút ít bạc, không có bạc là không được.
“Ta phải kêu mẹ bọn nhỏ ta ra nói chuyện trực tiếp, nói rõ ràng.” Nghĩ đến chỗ đắc ý, Liên Thủ Nghĩa cảm thấy nên đem Hà thị kêu đến, náo một hồi, hiệu quả kia liền sẽ tốt hơn.
Chu thị gặp Liên Thủ Nghĩa không biết sống chết, nhất định phải đem sự tình nháo to, không khỏi vừa vội vừa tức, một hơi tại trong cổ họng nửa chừng không ra, lập tức ho khan lên.
“Lão Nhị, con trở lại cho ta.” Chu thị một bên ho khan một bên hô.
Liên Thủ Nghĩa đi tới cửa, nghe thấy Chu thị gọi hắn, đành phải ngừng lại.
Được Liên Tú Nhi đánh vài cái lên lưng, Chu thị dần dần đình chỉ ho khan.
“Con gọi nàng ta làm gì, con còn ngại không đủ mất mặt.” Chu thị liền chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng.
“Cái gì?” Liên Thủ Nghĩa không hiểu, hắn rõ ràng là đang giúp Chu thị ép người nhà Tứ phòng, như thế nào Chu thị lại mắng hắn như vậy.
“Vợ con có tính tình gì người nào mà không biết. Ngày hôm sau nàng vào cửa liền trộm trứng gà ăn, bát dầu ta không dám dùng bỏ trong cái giá đỡ ở gian ngoài, nàng một mạch ăn vụng mất hơn một nửa, hỏi nàng, nàng còn không thừa nhận, nói là chuột ăn đấy.”
Chu thị vạch trần chuyện của Hà thị, nói rất nhanh, Liên Thủ Nghĩa nghe trên mặt biến thành màu đen, Liên Mạn Nhi lại nhịn không được mỉm cười.
“Chuyện này ngoại trừ nàng, còn có thể là ai.” Chu thị đưa hai cái ví dụ, nói rõ Hà thị lại tái phạm ăn vụng, liền đưa ra kết luận.
Chu thị muốn bắt Hà thị làm kẻ chết thay! Tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Liên Thủ Nghĩa ngẩn người, hắn phiền muộn cực kỳ. Hắn vốn định châm ngòi thổi gió để cho Chu thị thu thập Tứ Phòng, kết quả hiện tại hỏa thiêu đến trên người hắn, biến thành hắn chống lại Chu thị. Hắn nếu như không thừa nhận Hà thị vào Tứ Phòng trộm ăn điểm tâm, có nghĩa là bóc trần Chu thị làm chuyện này.
Liên Mạn Nhi trộm liếc Liên Thủ Nghĩa một cái, trong lòng cười thầm, cái này gọi là làm hại người không thành lại hại mình.
“Tú nhi, đem tiền lấy tới.” Chu thị lại vội vàng gọi Liên Tú Nhi đem 2400 văn tiền kia cầm đi qua, nắm vào trong tay mình. “Còn có chút đậu phộng, cũng không biết còn có thể bán bao nhiêu tiền, chỗ cần tiêu tiền lại nhiều.”
“Mẫu thân.” Liên Thủ Nghĩa phục hồi tinh thần lại, muốn giải thích hai câu, trông thấy Chu thị cầm tiền trong tay liền do dự. Nhị Lang cưới vợ muốn dùng tiền, chính hắn cũng muốn lấy ra chút tiền trong đó ra để tiêu. Nếu để cho Chu thị mất hứng hắn sẽ không thể lấy được tiền.
Liên Thủ Nghĩa cúi đầu, cũng không nói sẽ đi tìm Hà thị nữa.
“Lão Nhị, trở về cùng vợ của con nói, cũng muốn làm mẹ chồng người ta rồi, bệnh cũ nên sửa đi.” Chu thị gặp Liên Thủ Nghĩa như vậy liền nói thêm.
Liên Thủ Nghĩa hàm hồ mà hừ một tiếng.
“Hai người các ngươi…” Chu thị coi như là hắn đã đáp ứng, lại quay đầu đối với Liên Thủ Tín cùng Trương thị muốn mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.