21 Phùng Liên Dung biết xấu, lấy khăn lụa mỏng che mặt.
Thái tử buồn cười, giật khăn lụa xuống nói: “Che cái gì, nói xem, nàng làm gì để nổi bọng nước.
22 Thái tử đi hơn nửa tháng cuối cùng cũng tới Sơn Đông, chỉ thấy tiếng kêu than dậy khắp đất trời, nơi nơi người chết đói, vô cùng thê thảm, hắn bên đường liền lệnh binh lính cho vay một ít lương thực.
23 Nhân hồi ức lúc đó, Phùng Liên Dung tự nhiên sẽ kiêng kị Nguyễn Nhược Lâm, sao còn có thể ở lại chỗ này, lập tức liền xoay người rời đi.
Nguyễn Nhược Lâm ôm tâm tư đánh lến, cuối cùng không đạt được, trong lòng khó chịu giống như bị mèo gãi.
24 Tin tức hắn về Kinh sớm đã truyền đến các nơi.
Phùng Liên Dung vui mừng vạn phần.
Nàng rất nhớ hắn!
Nhưng là đợi đến chàng vạng cũng không thấy Thái tử đến, lại đợi được đồ mà Hoàng đế thưởng.
25 Lúc này Phùng Liên Dung vẫn chưa ngủ, nàng còn đang vì chuyện hôm qua mà hối hận, buổi chiều liền mệt mỏi, cũng không đi nghỉ tạm, kết quả chờ được hắn đến đây.
26 Buổi sáng lúc Phùng Liên Dung Dung tỉnh lại, phá lệ phát hiện Thái tử vậy mà vẫn đang ngủ.
Nếu là trước kia, lần nào không phải là Thái tử tỉnh trước.
27 (*) Túy ông chi ý: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Editor: Linh
Thái tử ngẩn ra.
Những lời này giống như một cái búa tạ từ trên trời giáng xuống, đập hắn có điểm chân tay luống cuống.
28 Đến tháng 10, người đã sớm lựa chọn được ngày tốt, công chúa An Khánh gả cho Tam công tử Tạ gia.
Hồ quý phi gấp đến độ mấy tối đều ngủ không ngon, nhưng bà ta cũng biết rõ chuyện này không cách nào thay đổi, bởi vì nói là do Hoàng hậu định xuống, nhưng sau lưng còn Hoàng thái hậu, bà ta còn có thể làm gì.
29 Có điều cận thị bên người Hoàng thượng liền gặp tai ương.
Chỉ trong một đêm liền chết mười mấy người, còn có một ít tuy còn mạng nhưng tội sống khó tha, nhất thời cung nhân lòng người hoảng sợ.
30 Hắn đứng ở dưới mái hiên mở ngay thư ra.
Chữ trên thư có thể nói là đoan chính, lộ ra mấy phần thanh tú.
“Đồ ăn sáng có bánh hoa vị gừng, Vương đầu bếp làm rất ngon miệng, nhịn không được ăn ba cái, kết quả con tức giận, đá thiếp mấy cái, bụng thiếp đều đau, xem ra hắn rất không thích bánh hoa vị gừng đâu!”
Thái tử cười rộ lên, lại nhìn xuống dưới.
31 Ngày Hoài vương tới bầu trời quang đãng sáng sủa, Phùng Liên Dung ngồi trước cửa sổ tắm nắng, cả người ấm áp, chỉ tiếc trong lòng nàng không quá bình yên, Chung ma ma nhìn bụng nàng, cũng không yên lòng như trước.
32 Editor: Linh
Trong phòng, tất cả mọi người vểnh tai lên.
Trần Việt giống như có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng không thể không nói, gục đầu xuống nói: “Chính là Lưu Hành sai sử.
33 Editor: Linh
Thái tử cũng không nghĩ tới nàng sẽ khóc, một tay ôm nàng vào trong ngực nói: “Khóc cái gì, nhìn thấy ta còn mất hứng?”
“Cao hứng, chính là cao hứng mới khóc.
34 Editor: Linh
Nguyễn Nhược Lâm vẫn chưa biết chính mình gặp họa đến nơi, đang cùng Kỷ ma ma nói chuyện về than, năm nay nàng ta vẫn không đủ dùng, Kỷ ma ma tức giận đến muốn chết.
35 Editor: Linh
Tri Xuân trở về, trên đường vừa vặn gặp được Lý ma ma.
Lý ma ma không thể cùng so với các ma ma trong cung, bà không chỉ hầu hạ qua Thái tử phi, còn hầu hạ qua Thái hậu.
36 Editor: Linh
Trong Thọ Khang cung, Hoàng Hậu và Hoàng thái hậu đã ngồi đó một lúc lâu.
Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, ánh mắt Hoàng thái hậu đảo qua, Hoàng hậu lại kẹp nát một quả hạch đào, ngay cả thịt cũng vỡ nát.
37 Editor: Linh
Phùng Liên Dung nằm nhìn một lát, Chung ma ma đi qua nói: “Vừa rồi phòng bếp phái người đến, nói Điện hạ săn được nhiều món ăn dân dã, có thỏ, hươu bào, thịt sói, hỏi chủ tử muốn ăn cái gì?”
“Đánh được nhiều vậy á!” Phùng Liên Dung chảy nước miếng.
38 Editor: Linh
Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trần Việt đang đợi ở ven đường, Hoàng thái hậu nhìn thấy hắn liền hỏi: “Hoàng thượng không phải là vẫn luôn dưỡng bệnh sao, làm sao có thể đột nhiên đi Ngự dược phòng?”
Trần Việt cung kính trả lời: “Buổi sáng Hồ quý phi đã tới.
39 Editor: Linh
Căn cứ Chu thái y nói, Phùng Liên Dung đại khái còn khoảng nửa tháng nữa là sinh, cho nên mọi người trong Tường Vân các đều hết sức cẩn thận, không chút dám lơi lỏng.
40 Editor: Linh
Bảo Lan bưng một chén cháo hạt sen hầm nhừ đi lại.
Châu Lan đỡ Phùng Liên Dung ngồi dậy, lấy cái gối đặt sau lưng nàng.
“Thơm quá nè.