41 Chu lão hai mắt đỏ lên, lại phảng phất nhớ đến trước kia khi còn ở trên sông Hán Thủy, mỗi ngày neo thuyền lại nghỉ ngơi, con gái liền tự tay hâm nóng rượu cho ông, bưng lên đồ ăn ông thích, cùng ông đàm luận thế sự xung quanh.
42 Chỉ Nhược không khỏi mở to mắt nhìn, cứng ngắc thân mình. Cô gái bước sánh vai cùng Mạc Thanh Cốc này là ai? Tại sao lục hiệp ra ngoài khi trở về lại nhiều thêm một người? Chỉ Nhược tránh ở trên cây, trước hôn lễ không thể cùng Mạc Thanh Cốc gặp mặt nói chuyện, trong lòng buồn bực lại không thể hỏi rõ ràng, tức thời trong lòng còn khó chịu hơn ngũ trảo công tâm, trơ mắt nhìn lục hiệp thản nhiên bước qua, chỉ cảm thấy cái cười nhạt trên mặt Mạc Thanh Cốc chói mắt dị thường, trước đây hắn đối với các nữ tử khác, dù có là đệ tử Nga Mi cũng không cười đến như vậy, mà cô nương kia cũng cười đáp lại thật ôn tồn và ngượng ngùng.
43 Tống Thanh Thư ở Võ Đang nghe tin Chỉ Nhược bị trục xuất khỏi Nga Mi, lo lắng đầu tiên không phải cho nàng mà là tiểu tử một mình ở lại Nga Mi – Lôi Tuyết, sợ chủ đi rồi nó sẽ bị người ta khi dễ.
44 Nàng gọi là Ân Ly, là Tôn tiểu thư của Thiên Ưng giáo đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, có một ông nội uy phong lẫm liệt, một phụ thân không ưa lý lẽ, một mẫu thân ôn nhu dịu dàng, một cô cô đã mất tích nhiều năm, còn có hai ca ca luôn lấy việc hành hạ nàng làm vui, một Nhị nương rõ ràng là vợ lẽ mà lại có quyền hơn chính thất, còn có hơn mười người cơ thiếp thông phòng của cha, đây chính là nhà của nàng.
45 Tống Thanh Thư không ngờ hắn đi quan ngoại không tìm được sư thúc và Chu Chỉ Nhược mà lại gặp được người quan trọng trong đời, khắc cốt ghi tâm, tình cảm không cách nào quên được, muốn chiếm không được, muốn ngừng lại cũng chẳng xong, khiến cuộc đời vẫn luôn thuận buồn xuôi gió hiếm khi trắc trở của hắn xuất hiện nỗi đau thương cùng với một niềm ngọt ngào dai dẳng khó có thể nói rõ.
46 Tống Thanh Thư cười xấu xa giải huyệt cho Ân Ly, nhìn gương mặt xấu xí kia cũng không thấy chướng mắt lắm, ngược lại âm dương quái khí nói:“Nha đầu xấu xí, ngươi không phải thông minh lắm sao? Thế nào mà cứ bị người ta bắt vậy! Lần trước là Nga Mi, lần này là Cái Bang, lần sau không phải sẽ vào tay Võ Đang chúng ta đấy chứ.
47 Tống Thanh Thư chưa bao giờ oán hận mình như vậy, ngày thường bướng bỉnh không chăm chỉ luyện võ, khiến hắn khi đuổi theo Ân Ly không thể gặp được nàng trước, làm dịu đau buồn cho nàng.
48 Ngoài thành, sâu trong rừng rậm, Ân Ly một thân y phục đỏ sẫm tóc tai bù xù chạy như điên, nội lực đã hao hết, chỉ cố hết khí lực cuối cùng của bản thân mà chạy cố khống rơi nước mắt.
49 Trương Vô Kỵ mang theo Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu cải trang dịch dung, chú ý tránh không gặp mặt những giáo đồ Minh giáo đang tìm kiếm hắn khắp nơi, lại càng không thấy dọc đường Triệu Mẫn mạc danh kỳ diệu bỗng dưng có nhiều thứ gì đó, biết nhưng không nghe ngóng, hắn có thể nói gì chứ? Bắt con gái không được liên hệ gặp mặt cha mẹ sao? Cha mẹ hắn đã mất, làm sao có thể ngăn trở nàng?Trương Vô Kỵ cũng không muốn quản, dù sao Triệu Mẫn chỉ cần sắp xếp một hai lần, ven đường ăn uống chi tiêu đều là người ta lo, hắn sao không biết xấu hổ mà ý kiến gì chứ, Triệu Mẫn mua cho hắn thứ này thứ kia, tiêu gì đó cũng là thói quen của nàng, cũng chẳng biết làm thế nào, tuy Trương Vô Kỵ thấy không thoải mái, nhưng từ khi hắn từ bỏ vị trí giáo chỉ, lại cải trang dịch dung, dọc đường không có giáo chúng tiếp lộ phí, hắn lại được Trương Thúy Sơn dạy dỗ, tuyệt không chịu làm những chuyện trộm cướp.
50 Sau ngày đó, lại qua mấy hôm nữa, phàm là đệ tử Võ Đang đều trở về núi, nghe nói Tống Thanh thư mấy ngày trước cũng đã mang theo Ân Ly trở về Võ Đang chuẩn bị tham dự hôn lễ, có điều Chỉ Nhược không thấy được mặt hắn thôi.
51 Bên dưới lớp khăn voan Chu Chỉ Nhược đang đỏ hồng đôi gò má, trong lòng không rõ là khẩn trương hay chờ đợi, cho dù đối mặt với mấy lần võ lâm đại chiến cũng chẳng khẩn trương đến thế này.
52 Có lẽ vì cha mẹ mất sớm, hắn chịu khổ từ nhỏ, sớm đã quen phó mệnh cho trời, chưa bao giờ có thói quen chủ động giành lấy, hắn đối với mỗi người đều đối xử tốt như nhau, chân thành như nhau, thật thà như nhau, nhưng hắn đối với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không tranh không cầu, dù hắn biết Tiểu Chiêu thương hắn vô cùng, cho dù hắn đã trở thành người đàn ông của nàng.
53 Cuộc đời cơ duyên khó lường, mọi sự đều có nhân quả. Sau khi rời khỏi Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn cùng thuộc hạ Nhữ Dương Vương phủ giấu kín hành tung, bí mật trở về Đại Đô.
54 Kế hoạch của Chu Chỉ Nhược tuy rằng rất tốt, nhưng không thể thực hiện được ngay năm đó, cũng có thể nói tình hình này tuy rằng có thể đoán trước, nhưng lại trúng phải ngay lúc này, ngoài dự đoán của mọi người.
55 Thánh nữ sống một mình ra sao? Đau xé ruột gan cuối cùng vẫn phải nhận trái đắng hồng trần, yêu không bằng không yêu, không có bắt đầu ngọt ngào, cũng không có kết thúc đau khổ, nói cuộc sống không phải không có tình yêu, không có tình yêu cuộc sống thành vô vị, mà thế gian nam nữ lại cách bao xa……*(*Chỗ này còn một đoạn ngắn nhưng vì bị chèn link nên không nhìn rõ, mọi người thông cảm.