21 “Ranh con mồm mép lanh gớm, thiếu chủ của ta thống lĩnh quần hào, thuộc hạ mỗi người đều là cao thủ, phái Nga Mi chúng bay có thể so sánh sao? Cho dù không cần dùng thủ đoạn cũng có thể bắt gọn toàn bộ các ngươi, chẳng qua thiếu chủ lòng dạ nhân từ, không muốn các ngươi chết uổng thôi! Nhãi con nhà ngươi đến là may, không ăn đồ ăn thiếu chủ đặc biệt chuẩn bị cho Nga Mi phái các ngươi.
22 Từ khi biết Thất thúc ở ngay bên cạnh, tâm lí bối rối hỗn độn của ta cũng đã trở về yên ổn, cũng không suy nghĩ linh tinh nữa, mỗi ngày cố bức ra một chút Thập Hương Nhuyễn Cân Tán trong cơ thể, thời gian còn lại nhàn tản nói chuyện cùng Thất thúc.
23 Kết quả ta chờ hai ngày cũng không thấy Phạm Dao xuất hiện. Trong nguyên tác, chính thời điểm này là lúc số mệnh bi kịch của Chu Chỉ Nhược bắt đầu, ta không đọc kỹ đoạn này, chỉ biết trong lúc Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn ở quán trọ tâm sự yêu đương, Chu Chỉ Nhược bị Diệt Tuyệt bắt phải thề độc, sau khi Vạn An Tự cháy, chủ lực sáu đại phái được cứu thoát, Diệt Tuyệt vì Phạm Dao trêu đùa nên cảm thấy bị vũ nhục, dù chết cũng không chịu để Trương Vô Kỵ cứu, thật đáng tiếc.
24 Diệt Tuyệt sư thái tính tình cương ngạnh, vừa đâm Phạm Dao một kiếm nhưng khi đối mặt với ánh mắt khó hiểu và trách cứ của mọi người lại cảm thấy tức giận vô cùng.
25 “Đi đến xem. ”Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt biến đổi, hờ hững nói, tay nắm Ỷ Thiên kiếm, vô hoảng bất loạn lần theo tín hiệu mà Đinh Mẫn Quân để lại. Ba người chúng ta cũng tăng cường đề phòng cảnh giác, đi theo sát Diệt Tuyệt.
26 Biết Thất thúc ở trên thuyền, ta nhẹ nhàng thở ra, yên lòng hơn hẳn. Trên thuyền không giống như những ngày bình thường buổi sáng phải đi thỉnh an Diệt Tuyệt, hơn nữa bà ta say sóng, tối qua đã nói trước không cần đánh thức bà ta dậy sớm.
27 Ta đã quyết định đoạt sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh, sẽ không do dự, lập tức chăm chú quan sát tình hình của bọn họ. Ba sứ giả Minh giáo Ba Tư kia liên thủ phối hợp thật là quỷ dị mà tinh diệu, mỗi lần công kích đều không có sơ hở, tâm ý tương thông, giống như một người có ba đầu sáu tay khiến cho người ta muốn phòng mà phòng không nổi, cho dù bị năm cao thủ đứng đầu Trung Nguyên công kích cũng không rơi vào thế hạ phong.
28 Mọi người đều biết thân phận của nàng, nghe cô quận chúa trẻ tuổi này nói thẳng tâm sự của mình ra như vậy, có vẻ như quận chúa nương nương Mông Cổ tựa hồ là yêu phải giáo chủ Minh giáo lấy phản Nguyên làm nghiệp lớn, ai nấy đều ngạc nhiên, Diệt Tuyệt sư thái càng cười châm biếm.
29 “Chỉ Nhược, chúng ta còn chưa biết địch nhân có thể đến hay không, con cần gì phải. . phải vì cô gái này mà hao tổn chân khí, vạn nhất kẻ địch đến thì làm sao mà chống đỡ được.
30 Diệt Tuyệt sư thái lấy bao vải buộc kín Đồ Long đao, ngồi ngay tại đầu thuyền không trở vào trong nữa. Tiểu Chiêu cùng Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn ở trong khoang thuyền dịch võ công trên Thánh Hỏa Lệnh.
31 Ta chỉ có thể toàn thân vô lực dựa sát vào ngực hắn, mặc cho hắn đoạt lấy dưỡng khí trong ngực ta, cảm thụ tình cảm ngoài lạnh trong nóng của hắn. “Rắc! Rắc!” Hai tiếng cành cây bị đốt cháy nổ bỗng lép bép vang lên.
32 Trương Vô Kỵ giật mình, đỏ mặt, mắt hiện lên vẻ cảnh giác. Trương Tùng Khê nói tiếp:“Đúng vậy! Hiện giờ Vô Kỵ không như trước nữa. Trước đây ai nấy đều giăng bẫy nó chỉ vì Đồ Long đao, bây giờ nó đã lớn, tuổi trẻ lại thống soái Minh giáo có hàng vạn giáo chúng, hơn nữa nửa năm trở lại đây mấy lộ Minh giáo đều khởi nghĩa thắng lợi, đuổi được Thát tử chỉ là sớm muộn, thân là giáo chủ Minh giáo, về sau Vô Kỵ có thể là khai quốc hoàng đế, tính tình nó vốn nhân hậu thuần phác, chỉ nghĩ ai đối với mình tốt đều là chân tình thật ý, làm sao biết lòng người hiểm ác, nếu không phải có ông ngoại nó là giáo chủ Thiên Ưng giáo và cậu nó là Ân Dã Vương dùng tiền tài, nhân lực, binh lực hỗ trợ, chức giáo chủ của nó có lẽ đã sớm chỉ là hữu danh vô thực.
33 Để lại lời nhắn cho bốn người Tống đại hiệp xong, ta và Mạc Thanh Cốc đuổi theo hướng Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ mà đi. Mạc Thanh Cốc không biết rõ nội tình chuyện này, hơn nữa Cái Bang tuy rằng trăm năm nay trở lại đã xuống dốc nhưng vẫn là bang phái chính đạo nên không chút nghi ngờ.
34 Sáng sớm, ta nằm dựa vào ngực Mạc Thanh Cốc ấm áp, mở to mắt bừng tỉnh vì cảm giác căng trướng quen thuộc ở bụng. Nhìn Mạc Thanh Cốc khuôn mặt mệt mỏi đã ngủ say, hô hấp đều đặn, ta nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhích ra khỏi người hắn, nhịn đau đớn trong người tay trái chống lên tảng đá cố nhấc mình ngồi dậy, loạng choạng đứng lên.
35 Hơn ba tháng sau, trời đã vào thu. Tại một trấn nhỏ cách quan nội chừng trăm dặm có khách điếm tên gọi là Gia Thuận, là nơi các thương nhân lui tới, giang hồ hào kiệt qua lại, quy mô không lớn nhưng kẻ đến người đi thật là náo nhiệt.
36 Lần này vì có Diệt Tuyệt sư thái tọa trấn Nga Mi, lại không có Tống Thanh Thư tham dự nên cũng không có chuyện Tư Đồ Thiên Chung* bị giết chết. Diệt Tuyệt sư thái cũng vì quan hệ sâu xa giữa Cái Bang và Nga Mi nên không hạ ngoan thủ.
37 Bỗng nhiên, Trương Vô Kỵ ngửa mặt lên trời ha ha cười to ba tiếng, thanh âm đầy gian trá tà ma. Ba tiếng cười vừa dứt, bỗng nghe giữa ba cây tùng có tiếng người từ nơi địa lao truyền lên, chính là Tạ Tốn đang tụng kinh.
38 Đêm đó, Trương Vô Kỵ ở khách điếm bên ngoài thành Hào Châu viết thư cho Phạm Dao xong, Triệu Mẫn dọa bắt hắn làm nốt việc cuối cùng khiến hắn hoảng hồn, kết quả chỉ là bắt hắn phải cả đời vẽ lông mày cho nàng mà thôi.
39 Hắn gọi là Tống Thanh Thư, là con trai của Tống đại hiệp Tống Viễn Kiều – Đại đệ tử Chưởng môn Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh khắp sáu đại môn phái trong võ lâm, cũng là con trai duy nhất, nghe nói mẫu thân khi sinh hắn cơ thể bị tổn thương, cũng vì vậy mà hắn không bao giờ có thêm một người em nào nữa.
40 Chu Chỉ Nhược cùng Mạc Thanh Cốc ngại ngần gặp mọi người ở Võ Đang, trên đường cố đi chậm hết mức có thể, mất hơn một tháng mới trở về núi, không ngờ trong phái không khí vẫn hết sức yên ắng bình tĩnh, trừ đám đệ tử đời thứ ba gặp Chu Chỉ Nhược thì cung kính thêm một chút, những điều khác đều không có gì thay đổi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50