101 “Trực quận vương gia, lão tam, ” thái tử cố ý kêu lên tước vị đại a ca, nhưng ở lúc kêu tam a ca thì chỉ hô thứ tự, người ngoài nghe đến có cảm giác thân mật, nhưng thực sự nếu là người biết chuyện, biết tam a ca vừa mới bị giáng tước vị từ Thành quận vương xuống bối lặc, thái tử gọi như vậy đó là nhắc nhở tam a ca hiện tại cùng lão đại đi gần như vậy, càng lộ ra sự chênh lệch.
102 Thái tử cùng thái tử phi đang suy nghĩ vấn đề giáo dục Hoằng Tích, thập tam a ca ở phủ tứ bối lặc suy nghĩ chuyện trả thù tam a ca thế nào, tứ a ca bắt đầu khuyên hắn một đôi lời, nếu như hắn dính vào, lỡ đâu chọc hoàng a mã tức giận, như vậy huynh đệ ai cũng không sống tốt, dù sao lão tam đã đánh mất tước vị quận vương, đừng nên bước được một tấc lại muốn tiến một thước, hoàng a mã tất nhiên là sẽ không bỏ qua.
103 “Ha ha, Nghi ngạch nương xem qua danh sách tuyển tú, cùng cửu ca nói hai câu, hoàng a mã có đến mười phần là chọn Đổng ngạc thị làm phúc tấn cho cửu ca.
104 Hoằng Tích đang từ Dục Khánh Cung chỗ thái tử phi đi ra, muốn đi tới sở a ca tìm Hoằng Thăng ca ca, còn có mấy người tiểu hoàng thúc chơi đùa, bởi vì cũng không vội nên bước chân nhàn nhã, đi theo phía sau là thiếp thân thái giám cùng thị vệ, chậm rãi vòng qua hành lang, thỉnh thoảng còn ngắm hoa cây cỏ, giả vờ như tài tử phong lưu.
105 Lúc thái tử để cho người đem tiểu cung tiễn đến cửa Dục Khánh Cung treo lên, ý chỉ ban thưởng của Khang Hi cho thái tử phi cũng đến rồi, khen thái tử phi công dung tài đức cùng với việc cống hiến cho nhân khẩu hoàng gia khẳng định, khen xong cũng không quên các loại ban thưởng, biểu hiện đầy đủ coi trọng đối với hoàng tôn ruột thịt của Dục Khánh Cung.
106 Hoàng tử đại hôn, đó là hoàng cung đại sự, bởi vì a ca khi đại hôn không chỉ có đại biểu hắn đã trưởng thành, mà còn có thể ra cung khai phủ, tự bỏ kinh phí ra xây phủ cho chính mình, từ nay về sau làm người đứng đầu một phủ, không giống với khi còn ở sở a ca trong cung phải câu nệ nhiều thứ như vậy, mỗi sớm còn có thể lên triều, cửu a ca từ lúc hiểu chuyện đã đối với lần này ngập tràn chờ mong, nhưng sau khi trải qua chuyện muốn thay đổi phúc tấn này, cửu a ca đối với việc mong chờ thành hôn đã giảm đi, trở thành tân lang bị mọi người xoi mói nhất Đại Thanh, càng làm cho tam a ca ở lễ bộ muốn tránh mặt không muốn gặp.
107 Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh!
Dục Khánh Cung trong nội thất thái tử phi, vẻ mặt thái tử điện hạ kinh ngạc, cả kinh nói không ra lời, cho dù là ai bắt gặp thái tử phi đang bồng nhi tử từ không gian trống rỗng bước ra mà không hoảng sợ được sao, một màn này hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của thái tử suốt mười mấy năm qua, quá tầm kiến thức phong phú mà hắn đã từng thấy qua.
108 Thánh giá ùn ùn khởi hành, so với củ cải đỏ đã có kinh nghiệm, Hoằng Tích lần đầu tiên được cho phép ra khỏi cung nhưng thật ra rất cao hứng, cũng không quản thái tử phi ở đằng sau sợ hắn vẫn còn nhỏ chuẩn bị đem hắn giữ ở bên người, đã quyết đoán cấp tốc chuẩn bị hành lý đi theo.
109 Ở lại trong cung thái tử phi thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình ẩn dấu bí mật nhiều năm như vậy gần bị thái tử điện hạ lôi toàn bộ đi ra. Tuy rằng thái tử phi biết mục đích thái tử đem theo Hoằng Thăng Hoằng Tích vi phục xuất hành, nhưng là không hề để ở trong lòng.
110 Thái tử điện hạ mở mắt ra hít thở không khí, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, trước mắt là một tòa nhà hiện đại rộng lớn khí phái đứng lặng ở trong rừng hoa, một đại đạo lát bằng đá thẳng từ cồng đến khu nhà, hai bên đường cứ năm bước có một gốc cây ăn quả trông thật cổ kính, ánh sáng xuyên thấu qua tán cây rơi lại trên đường những vết lốm đốm lay động, dĩ nhiên có thể cảm giác được một tia gió thổi qua.
111 Trữ ma ma là một nhũ mẫu tận tâm, chuyện thái tử phi phân phó cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai sót, cho dù bà chỉ là một nhũ mẫu thân tín bên cạnh thái tử phi, nhưng đứng trước mặt đám cung nữ nhũ mẫu khác cũng xếp vào hàng nhất đẳng, cũng rất được kính nể, cho nên việc thủ vệ trước cửa liền để cho bà làm, đồng dạng thiếp thân thái giám bên cạnh thái tử điện hạ là Hà công công Hà Ngọc Trụ cũng thành thật mà canh giữ ở một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng cũng không quan tâm bên trong nội thất có động tĩnh gì, chỉ chờ thái tử cùng thái tử phi truyền lời.
112 Khang Hi ở trong cung là một sự tồn tại tuyệt đối uy nghiêm, từ góc nhìn hoàng tộc mà nói, hắn là đại gia trưởng, từ góc nhìn toàn thể triều đình bách tính mà nói, hắn là hoàng đế, có thể tùy ý quyết định chuyện sinh tử của một người mà không ai giám phản bác.
113 Thái tử phi ở trước mặt các bậc trưởng giả từ trước đến nay đều biểu hiện rất tốt, đây đều là chuyện có tiền lệ, thái hậu nói cái gì cũng chưa tằng phản bác, huống chi có ý tứ của Khang Hi ở trong đó, đem mỹ nữ về Dục Khánh Cung căn bản không phải chuyện miễn cưỡng.
114 Ô Nhật Na khí thế hung hăng hướng chỗ thái tử phi đi tới, sớm có cung nữ hiểu chuyện lặng lẽ đi thông báo để cho thái tử phi chuẩn bị sẵn sàng. Vừa lúc sáng sớm nay có mấy người thứ phúc tấn trắc phúc tấn cùng đám tiểu cách cách đến thỉnh an thái tử phi, nghe được thái tử phi nơi này sắp có trò hay coi, mỗi một người đều có chút không muốn rời đi.
115 Thái tử phi nghe Hoằng Tích nói xong, cũng không phải lo lắng chuyện bị Khang Hi răn dạy, mà là lưu tâm đến mấy người cung nhân cố ý đem lời truyền đến tai Hoằng Tích, hỏi, “Ngươi phạt mấy người cung nhân thế nào, ngươi có hỏi rõ bọn họ nguyên cớ vì sao không?”
Hoằng Tích vẻ mặt kỳ quái, “Ngạch nương, bọn họ không phải là người hầu ở ngự hoa viên sao, nhi tử để đại thái giám đem bọn họ áp giải xuống.
116 Khang Hi nhìn thấy thái tử như vậy, vội vàng để thái tử đứng dậy, hỏi, “Đây là thế nào, Bảo Thành?” Hiện giờ trời còn chưa sáng đây, chờ sẵn ở ngoài điện, chẳng lẽ hài tử này ngay cả nghỉ ngơi cũng không có.
117 Thái tử quay về Dục Khánh Cung, nghe được thái tử phi kể chuyện Ô Nhật Na khóc lớn, nhìn có chút hả hê còn nói, “Cô còn có lòng hảo tâm, không đi bỏ đá xuống giếng, nếu không khi nàng quay về Mông Cổ đều không ai thèm lấy.
118 “Ngươi đừng dính vào. ” Thái tử phi nghe xong dự định của thái tử, chỉ lành lạnh mà nói rằng, “Dù Ô Nhật Na có ngu đi nữa, nàng cũng là con gái của Khoa Nhĩ Thấm thân vương, chỉ bằng vào thân phận, trừ ngươi là thái tử ra thì còn có ai có đủ tư cách để cho nàng làm thiếp? Ngươi nghĩ đem người ném vào quận vương phủ, hoàng a mã, thái hậu hai người có thể đứng im mặc ngươi làm bậy sao? Chưa kể cái này, chỉ nói Trực quận vương phủ đại phúc tấn còn sống thì sao đây!”
“Nghe ngươi nói cô càng muốn làm việc này.
119 Thái tử không chịu nói cho thái tử phi dụng ý của hắn ở đâu, thái tử phi chỉ có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ô Nhật Na.
120 Ô Nhật Na đã gây họa. Cái họa này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nàng đem tiểu thiếp mà Long Khoa Đa thích nhất đánh cho mập mặt, đánh xong còn đem người ném vào trong nước, toàn bộ quá trình không có bất kỳ thị nữ nào hỗ trợ, nàng một mình đối phó, có thể thấy được sức chiến đấu hung hãn của nàng.