21
Bởi vì Chris còn đang đắm chìm trong một kì nghỉ dài khó có được, cho nên lần này Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh bay đi Las Vegas, cậu ta cũng không đi theo.
Khi máy bay hạ cánh ở Las Vegas thì đã là chạng vạng, hai người giải quyết bữa tối ở gần đó tới tối mịt, Tả Dĩ Uyên lúc này mới lôi kéo Sở Cảnh cùng lên đường.
22 Nửa tháng sau, rốt cục kì nghỉ của Chris cũng kết thúc, cậu ta mặt mày hớn hở trở về đội, tới khi Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh gặp lại Chris thì vẻ mặt cậu ta không giấu nổi sắc thái đắc ý quả thực muốn chọc mù mắt bọn họ.
23
“Mang tôi đi cùng?” Sở Cảnh nhíu mày.
“Chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn ông chủ của em không có bạn đi cùng sao?” Tả Dĩ Uyên thoải mái nhìn Sở Cảnh.
“Tôi nghĩ, chỉ cần anh gật đầu một cái, thì ngay cả Tả gia cũng chứa không hết người muốn ứng cử đâu.
24 Đối với phố 13, Tả Dĩ Uyên dường như thực quen thuộc. Chỉ dẫn Sở Cảnh ngựa quen đường cũ đi qua ngã tư đường, không biết đi qua bao nhiêu con đường lòng vòng, rốt cục dừng lại tại một căn nhà bề ngoài thoạt nhìn thực xa hoa, đó là một câu lạc bộ nhưng bởi vì niên đại có vẻ xưa xưa mà trông có vẻ rách nát.
25
Sau khi giới thiệu đơn giản một phen, Tô Mặc đi thẳng vào vấn đề: “L, cho dù lần này cậu tới đây với mục đích gì, nhưng trước tiên tôi muốn nói cho cậu một tiếng, câu lạc bộ này đã bị tổ chức theo dõi, cho nên…”
Tả Dĩ Uyên nhún vai không hề gì: “Yên tâm, tôi tới đây chỉ là vì muốn mua một món quà mà thôi, tuyệt đối sẽ không phá hư kế hoạch của các chị, chị cũng biết, tôi chính là một công dân ưu tú luôn tuân thủ luật pháp.
26
Nước Pháp. Gia tộc Prora.
Cho dù đây không phải là lần đầu tiên tới nhà của Rendia, nhưng Sở Cảnh vẫn luôn vì mức độ xa hoa của căn nhà mà tán thưởng.
27
“Thật sự là cậu, Sở thân mến!” Lacey nhìn Sở Cảnh, mặt mày hớn hở ngồi xuống bên cạnh cậu: “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm… Đúng rồi, Sở, mấy tháng nay cậu đã ở đâu vậy? Còn có, cậu không còn làm việc trên du thuyền casino nữa sao? Sao bây giờ lại ở cùng với L vậy?”
Sở Cảnh trước nhấp một ngụm sâm banh, khẽ nở nụ cười, nâng mắt nhìn Lacey: “Còn nhớ khi lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“A, đương nhiên nhớ rõ!” Lacey không hiểu nổi tại sao Sở Cảnh đột nhiên lại nhắc tới việc này, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình: “Đó là trên chiếc máy bay đặc biệt, chúng ta được gặp nhau, cùng nhau trải qua một thời gian chung đường lãng mạn… dùng câu nói của người Trung Quốc, thì phải là….
28
“Au…. ”
“Ai nha, L thân mến, vừa rồi là tôi quá kích động, không cẩn thận liền…. Cậu không sao chứ?” Rendia khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn người đối diện đang khẽ suýt xoa, biểu tình khuôn mặt trong nháy mắt không giấu được mà khẽ nhăn nhó.
29
Sau khi Tả Dĩ Uyên xuống lầu, nhìn chung quanh một vòng, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Sở Cảnh đâu. Cuối cùng ngược lại Chris bị Tả Dĩ Uyên quên mất trong vũ hội chủ động bu lại, thấp giọng hỏi: “Hắc, Boss, anh đang tìm ai vậy? Sở sao?”
Tả Dĩ Uyên không chính diện trả lời, liền hỏi lại: “Cậu ấy đang ở đâu?”
Chris nghe vậy lập tức xụ mặt, u buồn nhìn Tả Dĩ Uyên, vẻ mặt khó chịu nói: “Tuy biết rằng Boss sẽ không có khả năng tới tìm tôi, nhưng mà….
30 Một lời giới thiệu bản thân bình thường, chẳng lẽ không phải nên bắt tay nhau thể hiện thái độ hữu hảo sao? Lacey trừng mắt nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên đang cười đến xuân phong phơi phới, chờ đợi hồi lâu, mới không bị động mà phát giác, đối phương quả thật không có ý tứ muốn bắt tay với gã.
31 Tiếng súng nặng nề rất nhanh vang lên, không xa không gần, vừa vặn dừng ở gần khu vực của Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh. tiếng la hét chung quanh càng nhiều, Tả Dĩ Uyên cũng mắt điếc tai ngơ, thật cẩn thận dùng cái bàn để che dấu thân hình hai người, sau đó lắng nghe kỹ nơi phát ra tiếng súng, trong lòng yên lặng tính toán thời gian đối phương thay băng đạn, sau đó nắm bắt chuẩn xác 10s hiếm hoi này, lập tức đứng dậy hướng nơi phát ra tiếng súng lúc nãy liên tiếp bắn ba phát.
32 Tuy Rendia chia cho hắn cung cấp một nửa số súng đạn, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, muốn trong vòng 7 ngày xuất ra một số lượng súng đạn lớn như vậy xác thực khiến Tả Dĩ Uyên bận rộn mấy ngày liền.
33 Trong phòng khách, Tả Dĩ Uyên một mình ngồi trên ghế sa lông không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng nụ cười vẫn giữ trên miệng khó được khi lộ ra chút nôn nóng.
34 Tuy Tả Dĩ Uyên đã chuẩn bị cái gọi là ‘thuyền hàng’ nhưng chờ sau khi chân chính lên thuyền, Sở Cảnh mới không thể không cảm thán, toàn bộ phương tiện vất chất trên thuyền này sợ được gọi là du thuyền một chút cũng không tính khoa trương.
35 “Tin tức Chris gửi tới… 15 phút trước, hai chiếc máy bay cùng một chiếc thuyền hàng của chúng ta đã bị tấn công. ” Sở Cảnh cầm laptop, nhanh chóng xem tin tức Chris gửi tới, mỉm cười, nói với Tả Dĩ Uyên: “Xem ra Rendia quấy nhiễu bên kia thực thành công, tuy rằng bọn họ chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn chủ yếu đem toàn lực tập trung vào không vận.
36 Sở Cảnh cùng Tả Dĩ Uyên sau khi trải qua đợt lục soát của Mykonos liền lập tức bỏ quên thuyền hàng. Nhanh chóng cùng Chris trao đổi một chút tin tức, một lần cuối cùng xác định hành trình, liền dựa theo kế hoạch ban đầu trực tiếp dùng ca nô hướng địa điểm Rendia đã thông báo đi tới.
37 Nhìn chiếc thuyền từ xa xa lại gần, mới đầu khoảng cách nhìn đúng là không gần, nhưng trên thực tế chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, từ trên chiếc thuyền lớn một chiếc thuyền phao nhỏ cũng đã chuẩn bị lên bờ.
38 Thuận lợi giao hàng với Bulger xong, Tả Dĩ Uyên bây giờ cũng coi như nhàn rỗi, nhưng lại không muốn trở về nước Mỹ ngay, dù sao… nghiêng đầu khẽ liếc Sở Cảnh một cái, đáy lòng hiện ra một tia cảm xúc cổ quái, đây cũng coi như là thời gian ngắn ngủi từ lúc quen biết Sở Cảnh tới nay hắn và cậu ở riêng bên nhau.
39 “Alo, Rendia, tôi là L. ” một tay đưa ra sau gáy lau đi chút mồ hôi đang chảy ra, Tả Dĩ Uyên tận lực đè nén tức giận trong lòng mình, nhưng tới khi chân chính mở miệng, cỗ oán niệm muốn tìm bất mãn vẫn không thể nào che giấu hết cứ thế xuyên qua di động truyền sang bên kia.
40 Đêm đó, Tả Dĩ Uyên thật sự có chút say, chỉ nhớ rằng hắn mơ mơ màng màng đi vào phòng Sở Cảnh, hồ ngôn loạn ngữ một chút, cụ thể nói gì cũng đã quên mất.